Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thần đế Vĩnh Hằng có thực lực này.

ở thế giới đại thiên, số người có thế đối địch với ông ta, không quá năm đầu ngón tay!

Đột nhiên, Vĩnh Hằng lên tiếng: “Đông Bộ Châu sẽ có một mộ huyệt xuất hiện, mộ của Bát Thần, truyền ý chỉ của ta, điều Bạch Lăng đi xem sao, nếu thực sự có liên quan đến Bát Thần, bất luận là gì cũng phải mang về cho ta.”

“Rõ!”

Phía dưới đại điện, một người xuất hiện trong hư không, quỳ xuống nhận lệnh, sau đó nhanh chóng biến mất.

Đông Bộ Châu, sâu trong rừng núi hoang, da thịt của Trần Đức đang dần dần, từ từ hồi phục.

Nguyên khí hỗn độn trong cơ thể cũng bắt đầu từ từ xuất hiện, giống như trong sa mạc khô hanh, xuất hiện vùng xanh, tràn đầy sức sống, tràn đầy hy vọng.

Nhưng mặc dù vậy, Trần Đức vẫn có thế cảm nhận rõ ràng, anh chưa hồi phục đến thực lực ngày xưa, vẫn là người bình thường, khác với trước đó là, hiện giờ anh tràn trề sức sống, không còn u ám tử khí, quan trọng nhất là, chỉ cần cho anh thêm chút thời gian, không bao lâu nữa, anh sẽ hồi phục trạng thái đỉnh phong, thậm chí vượt qua đỉnh phong!

“Khạc khạc…”

Trần Đức hơi phát lực, bên ngoài vỏ trứng nứt ra một đường nứt nhỏ, khe nứt này giống như đường dẫn, cùng với sự xuất hiện của anh, sau đó, lại liên tục vang lên mấy tiếng vỏ nứt.

Sau ba hơi thở.

II

Bành!”

Một tiếng nổ nhỏ vang lên, vỏ trứng màu đỏ hóa thành từng mảnh vụn, rơi bay khắp nơi.

Trần Đức, thoát khỏi vỏ trứng đi ra!

“Cơ thế trẻ hơn rất nhfêu.”

Người Trần Đức đỏ au, phủ đầy niêm mạc máu, khẽ ngưng tụ linh khí gột rửa, sau khi sạch sẽ, Trần Đức bỗng phát hiện, anh lại trở về dáng vẻ mười bảy tuổi, theo lý, thì dáng vẻ không thể trẻ lại, anh vốn cho rằng mặc dù hồi phục, nhiều nhất cũng chí là hai mươi năm, hai mươi sáu tuổi.

Không thể không nói, lột xác lần này, là trùng sinh thực sự!

Máu thịt, kinh mạch, lục phú ngũ tạng, thậm chí mỗi một tế bào, mỗi một dây thần kinh, đều hoàn toàn lột xác!

Trên núi ngày đông, hiếm khi dâng lên một tia mặt trời ấm áp.

Ánh mặt trời chiếu xuống người Trần Đức, khiến làn da nâu đồng của anh lóe lên hoa quang tinh bảo, cường mạnh có sức sống, cơ thịt cuồn cuộn, một khuôn mặt vô cùng non nớt, tỏa sáng, khí chất, nhưng trên khuôn mặt lại có một đôi mắt sâu như biển cả, dường như đã trải qua sinh tử, trải qua bể dâu thăng trầm.

Dung mạo, khí tức của một người có thể thay đổi, ánh mắt, niềm tin, thì mãi mãi không thay đổi.

“Thanh Vũ, cảm ơn cô…”

Trần Đức cảm kích trong lòng, anh hoàn toàn biết rõ, có thể niết bàn trùng sinh, không phải vì anh cường mạnh, nghịch thiên, mà vì huyết mạch Bất tử điếu, ngày đó Ưng Thanh Vũ không phải muốn giết anh, mà giúp anh gọi tỉnh thần lực Bất tử điêu!

Nghĩ đến lúc đó mình còn bày dáng vẻ khẳng khái hùng hồn, Trần Đức cũng phải buồn cười, có lẽ là anh thích nghe lời ngon ngọt.

Thở dài một hơi, thần thức lan rộng xung quanh, cảm nhận mấy bóng hình đang mau chóng lại gần, Trần Đức nhanh chóng tìm một nơi ấn nấp.

Hiện giờ, ngoại trừ da thịt và thần hồn, tạm thời anh không khác gì người bình thường.

Là người bình thường, lại không hoàn toàn là người bình thường.

Sau khi thu lại khí tức, hoàn toàn hợp thành một với môi trường xung quanh, giống như không tồn tại.

“Soạt!”

“Soạt!”

Âm thanh phá gió tiến gần, rất nhanh, ba đến năm giây, thì có bốn bóng hình giáng xuống.

Hai nam hai nữ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK