Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Rầm!”

Một tiếng động lớn phát ra, cả mặt đất đột nhiên rung lên, bóng dáng Tạ Phương Kiệt tiếp đất rất vững vàng với một tư thế cực kỳ đẹp trai.

Dưới chân anh ta, sàn đá nứt toác, lấy anh ta làm trung tâm, khe hở nứt ra như mạng nhện!

Cảnh tượng này thật sự là quá chấn động!

Những ông trùm kinh doanh, phú nhị đại và nhân vật có tiếng đang đứng ở đây đều sững sờ, há hốc mồm miệng nhìn chằm chằm Tạ Phương Kiệt, hai chân bọn họ run lên, như muốn quỳ xuống đầu hàng dưới chân anh ta!

Nhảy xuống từ độ cao hai mươi mét nhưng lại bình an vô sự!

Đây… là người sao?

Không phải người, chắc chắn không phải là con người!

Một số người không biết đến sự tồn tại của võ giả đã bị sốc đến mức không thể sốc hơn, bọn họ nhìn chằm chằm vào Tạ Phương Kiệt như thể gặp phải ma quỷ, mí mắt, hai má giật giật liên tục.

Không gian dường như đông cứng lại, chỉ còn lại tiếng cánh quạt bay lơ lửng trên bầu trời.

Khí thế của Tạ Phương Kiệt quá mạnh, sau khi tiếp đất, anh ta rất hài lòng với những biếu hiện kinh ngạc, sợ hãi hay không dám tin của đám người xung quanh, vẻ mặt kiêu ngạo tự tin. Khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười khinh thường của vương giả đối với người thường.

Anh ta trông giống như một học giả.

Nhưng, trên người anh ta lại hoàn toàn toát ra vẻ cao cao tại thượng, trong tay còn cầm một thanh trường kiếm.

Chuôi kiếm được nắm trong tay, nhưng mũi kiếm đẵ kéo lê trên mặt đất.

Trên người anh ta còn toát ra một loại tà khí cực kỳ mãnh liệt, loại tà khí đó chỉ có một cách mới có thể có được.

Giết người!

Giết rất nhiều rất nhiều người!

Sát khí nồng nặc trái ngược hẳn với hình tượng của Tạ Phương Kiệt, anh ta đứng ở nơi đó, khí thế cao cao tại thượng kia khiến mấy người có tố chất thấp không chịu nổi, ngồi bệt xuống đất run bần bật.

Bọn họ chưa từng nhìn thấy người nào đáng sợ như vậy!

Chỉ với khí thế đó đã khiến bọn họ không thể chịu nối.

Trước khi Tạ Phương Kiệt xuất hiện, đám người này e là không tin trên đời lại có người như vậy.

Lúc này, cuối cùng bọn họ cũng hiếu tại sao nhà họ Tạ lại mạnh mẽ và kiêu ngạo đến thế.

“A… một bọn kiến hôi…”

Tạ Phương Kiệt liếc nhìn đám đông, nhìn lướt qua nào là doanh nhân tinh anh, nào là cô chiêu cậu ấm, ánh mắt khinh thường và giễu cợt hoàn toàn không thèm che giấu chút nào.

Sau đó…

Ánh mắt của hắn một lần nữa nhìn về phía Trần Đức.

Trần Đức vẫn trước sau như một.

Vẫn ngồi trên ghế, thần thái không thay đổi, động tác không thay đổi, ánh mắt không thay đổi, càng không có ý đứng dậy.

“Mày cũng ngông lắm!”, Tạ Phương Kiệt nhìn Trần Đức chằm chằm, mở miệng nói giọng trịch thượng, không giấu vẻ khinh khỉnh: “Tạ Phương Kiệt tao rất thích đụng độ những kẻ ngông cuồng, kiêu ngạo, không biết sợ như bọn mày, để rồi bị tao dạy như dạy chó, đến khi nào bọn mày khuất phục, đến khi nào bọn mày thấy tao như chó thấy chủ nhân, phủ phục dưới chân tao, vẫy đuôi nghe tao ra lệnh”.

Hắn vẫn nhìn Trần Đức chăm chú, con ngươi lạnh như băng giá, tựa hồ có thể ném người ta xuống cái đầm sâu không thấy đáy, lạnh lẽo cùng cực đó, khiến cho Trương Thiên Dương, Tiêu Mạn Y, Tống Ngữ Yên và Lâm Dao không chịu nổi phải lùi về phía sau một bước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK