Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong ấn tượng cúa ông ta, Hoa Hạ chẳng qua chỉ là một đám bệnh tật, rác rưởi!

Người phiên dịch đứng bẽn cạnh Liễu Tông Nguyên dịch lại nguyên văn những lời của Cung Bồn Võ Tàng.

“Cung Bồn Võ Tàng, Quốc Đảo và Hoa Hạ từ trước đến nay không có thù oán, chủ nhân của tôi vả ông cũng không có tranh chấp, tại sao ông phái tìm cậu ta?”, Liễu Tông Nguyên ăn mặc vô cùng giản dị, tóc tai bù xù, dáng người lom khom, nhln giống như một tẽn ăn mày.

“Ha ha…”, Cung Bồn Võ Tàng cười lãnh đạm, uống một hớp trà, chậm rãi nói: “Cung Bồn Võ Tàng tôi tự nhận là người không ai địch nổi, nhưng không ngờ trên đời này còn có người mạnh hơn tôi, đương nhiên phải giao đấu một trận xem có đúng như lởi đồn không?”

“Ống đã biết chủ nhân của tôi rất mạnh, còn dám ra tay?”, Liễu Tông Nguyên lạnh lùng nói: ‘Tôi khuyên ỏng lập tức thá người, bằng không chú nhân của tôi trở về, ông nhất định sẽ hối hận!”

“Hối hận?”

Liễu Tông Nguyên vừa dứt lời, trong đám người Quốc Đảo đột nhiên truyền ra một giọng nói nữ tính

điềm đạm: “Ngài Cung Bồn chiến đấu cả một đời, chưa từng nếm qua mùi thất bại, trong từ điến cúa ngài ấy càng không có hai chữ hối hận, muốn ngài ấy hối hận, dựa vào cái gì? Dựa vào đám tầm thường các người sao?!”

Nhìn về hướng của giọng nói, lại thấy đám đông tách ra, một người phụ nữ bước ra.

Người phụ nữ mặc kimono, khuôn mặt được khoáng báy tám điếm, tự nhiên đi tới bên cạnh Cung Bồn Võ Tàng, dùng tư thế quỳ tiêu chuẩn của Quốc Đáo, quỳ trước mặt Cung Bồn Võ Tàng, đôi môi đó mọng mỉm cười, rót trà cho ông ta.

‘Tô An Khẽ?!”, Nhìn thấy người phụ nữ đó, hai người Lâm Dao và Tống Ngữ Yên đều biến sâc, ánh mắt Tổng Ngữ Yên trở nên sắc bén: “Tất cả những việc này đều là cô sai khiến?!”

“Sai khiến? Đừng đánh giá tôi quá cao như vậy, tôi làm sao có thể chí thị cho ngài Cung Bồn? Ngài Cung Bồn là người chi phối người da vàng chúng ta, tôi ấy à, chỉ là vợ bé của ngài ấy mà thôi”.

Giọng Tô An Khê như bơi trong nước, lời thì nói như vậy, nhưng khóe miệng lại hiện lẻn nụ cười lạnh lùng giễu cợt: “Ngài Cung Bồn sức mạnh vô song không ai địch nối, nghe nói Trần Bát Hoang rất mạnh, nên muốn làm quen chút, nhưng…không thấy

anh ta, chỉ có thể đưa mấy người đến đây, dụ anh ta xuất hiện”.

‘Tô An Khê, trước đây tôi và Ngữ Yên đối xử với cô không tệ, nhưng cô lại lấy oán báo ân?!”, Lâm Dao cắn chặt đôi môi đỏ mọng, sợi dây thừng buộc chặt vào người cô, bộ ngực kiêu ngạo dựng đứng, khá đồ sộ.

“Đối xử với tôi không tệ? Ha Ha…hai người các cô đúng là không biết xấu hổ, vì Trần Bát Hoang mà đuối tôi đi, còn nói đối xử với tôi không tệ?”, sắc mặt Tô An Khê u ám, không chút nể tình cũ, giọng nói lạnh lùng.

Hồi đó, nếu không phái Trần Bát Hoang, nếu không phải Lâm Dao, Tống Ngữ Yên, với năng lực của bản thân, đã sớm trở thành người thượng lưu ở thành phố Tân!

Nhưng, chính bởi vì những người đó, mà cô ả không thế tồn tại ở Hoa Hạ, chỉ có thể chạy tới Quốc Đảo!

Cô ả chưa bao giờ quên sự thù hận của mình với Trần Bát Hoang, cô ả đã từng thề nhất định sẽ khiến Trần Bát Hoang phải trả giá.

Sau khi rời khỏi Vân Bắc, cô ả nhiều lần chìm nổi, không biết đã phục vụ bao nhiêu đàn ông, trải

qua bao nhiêu gian khố, mới đi đến ngày hôm nay, trở thành vợ bé của Cung Bồn Võ Tàng.

Tất cả những điều này là vì gì chứ?

Báo thù!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK