Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huống hồ, mũi tên này là do Trần Phong Hành bắn ra?

Đừng nói bảo vật như thiên hỏa tiền, cường giả đẳng cấp như Trần Phong Hành, cho dù một sợi tóc được ông ta khẽ bắn ra cũng đủ hủy thiên diệt địa, dời núi trấn biển, lúc này, ông ta dốc hết sức bắn ra một mũi tên, nghĩ cũng biết mạnh thế nào.

“Vù vù!”

Thần tiền xuyên hư không, cả thế giới đều đang chấn rung, những chỗ nó lướt qua, đế lại dấu vết hỏa tiền dài bùng cháy trong hư không, giống như đang thiêu cháy pháp tắc, thiêu cháy không gian.

Nhược thủy như chuột gặp phải mèo, không ngừng né tránh, không ngừng bốc hơi.

“Phụt!”

Mũi tên đó, Trần Đức hoàn toàn không kịp phản ứng.

Mũi tên đâm vào thú Thủy Hư.

Trực tiếp xuyên thủng!

‘Hú!

Thú Thủy Hư phát ra tiếng kêu thảm giằng xé đau đớn, cơ thế khổng lồ lăn lộn, như cá chết.

Trên người xuất hiện lỗ máu khống lồ, vỏ cùng kinh hãi.

‘Vù!

Đột nhiên, trong cơ thế thú Thủy Hư bùng cháy lên ngọn lửa hừng hực, từ trong ra ngoài.

Thú Thủy Hư lập tức hóa thành tro bụi!

Nhược thủy ngàn dặm, cũng biến mất không hình không bóng theo cái chết của nó.

“Thú Thủy Hư!”, Trần Đức ngẩn người, muốn bảo vệ thần hồn của thú Thủy Hư.

Nhưng bất luận anh tìm kiếm thế nào, cũng không phát giác ra được khí tức của thú Thủy Hư!

Chỉ trong tích tâc, thú Thủy Hư đã chết!

Đến nỗi kế cả là anh cũng không kịp phản ứng!

Đồng tử của Trần Đức run lên, lồng ngực kìm nén ngọn lửa, cực kỳ khó chịu.

“Cậu Trần, không cần buồn, thú Thủy Hư chết thì cũng chết rồi”, Lão Yêu Hoàng nói: “Tuy cùng là yêu tộc, nhưng thú Thủy Hư cùng lắm chỉ là súc vặt, đã ăn hết hàng tỷ sinh linh mới có thế sống đến hôm nay, trong đó có không biết bao nhiêu tu sĩ chết trong tay nó”.

“ừm”.

Trần Đức khẽ gật đầu, đương nhiên anh biết thú Thủy Hư là thế nào, chỉ có điều, anh vẩn vô cùng tức giận.

Trần Phong Hành quá tàn bạo!

Một lời không hợp thì tiẻu diệt cả Vân Tiêu Giới, giết thú Thủy Hư, cũng hoàn toàn không cho con đường sống, trực tiếp thịt nát xương tan!

Nếu không phải nước Vĩnh Hằng cần anh, e rằng, Trần Phong Hành cũng sẽ giết cả anh đấy?

“Vẫn nên suy nghĩ xem thoát khỏi mấy lão già này bằng cách nào đi”, lão Yêu Hoàng nhắc nhở nói: “Nếu không, có thế gặp đại họa giáng xuống đầu thật

đấyj;

Lão Yêu Hoàng vừa nói xong.

“Soạt!”

Thiên hỏa tiền bắn chết thú Thủy Hư, rồi lại bay ngược trờ về đến trong tay Trần Phong Hành.

Sau đó, cùng lúc đó, mấy người Trần Phong Hành đến trước người Trần Đức.

“Ha, mày tường rằng một con súc sinh thì có thế ngăn được bọn tao sao?”, Trần Phong Hành quay lại, lần này, ông ta trực tiếp giơ tay kẹp cố của Trần Đức, nhấc anh lên, có thế thấy rõ ràng, trong đôi mắt Trần Phong Hành ngưng tụ ra sát ý vô cùng dày đặc.

Nếu có thể, ông ta sớm đã giết chết Trần Đức một ngàn lần, một vạn lần, mười vạn lần!

Chỉ đáng tiếc, ỏng ta không dám.

Đối diện với nước Vĩnh Hằng, ông ta chí là đàn em.

Một cảu nói của thần đế, thì có thế khiến ỏng ta chết, ông ta đâu dám động vào thứ thần đế muốn.

Không thế khiến Trân Đức chết, nhưng ông ta có thế hành hạ Trần Đức.

Giết người không bằng diệt tâm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK