Không ai cảm thấy hắn ta mất mặt, dẫu sao đối diện với Dụ Lực, nếu không làm như vậy, chắc chắn chỉ còn con đường chết!
Chỉ có nhận sai, làm kẻ hèn nhát, mới lè sự lựa chọn sáng suốt nhất!
“Âu Dẵ Tư Linh, cô nhìn xem, đây chính là người đàn ông muốn bảo vệ cô, ha ha, một tên rác rưởi…”
Chu Tư Linh lại lần nữa chú ý đến Âu Dã Tư Linh: “Hôm nay tôi đến tìm cô, chỉ có hai việc, chỉ
cần cô đồng ý, tôi sẽ đế cô cút”.
“Nói, chuyện gì…”, giọng của Âu Dã Tư Linh khàn khàn, lòng bàn tay nắm chặt chuôi kiếm, như muốn bóp nát nó.
‘Thứ nhất, từ nay về sau học viện Thánh Phong chỉ có thể có một Tư Linh, đó là tôi, Chu Tư Linh, con đàn bà thối tha, tôi muốn cỏ đổi tên!”, Chu Tư Linh vênh váo hung hăng, mỏi đỏ khẽ cười.
“Thứ hai, tôi muốn thanh kiếm trong tay cô, quỳ xuống, hai tay dâng lẻn, tặng nó cho tôi”.
“Nếu cô đồng ý, tôi sẽ để cô rời khỏi đây, nếu không đồng ý, ha ha…”
Nói xong, Chu Tư Linh cao ngạo đợi Âu Dã Tư Linh nhận thua, hèn nhát, cúi thấp đầu!
Những người tới đây nghe giảng, không có ngoại lệ, đều là người luyện kiếm, bọn họ nghe xong yêu cầu của Chu Tư Linh đều rơi vào trầm mặc!
Người luyện kiếm đế ý nhất là thứ gì?!
Kiếm!
Chính là thanh kiếm trong tay, song hành cùng mình!
Thông thường, một thanh kiếm sẽ theo người luyện kiếm suốt đời, trừ khi chủ nhản của thanh kiếm qua đời, bằng không, thanh kiếm sẽ luôn ờ đó!
Có thể nói, người luyện kiếm coi kiếm là tính mạng, thể diện, tôn nghiêm của mình!
Chu Tư Linh đâu phải muốn kiếm của Âu Dã Tư Linh?
Mà là đang làm nhục thể diện của cô ta, chà đạp tôn nghiêm cúa cô ta!
Nếu hôm nay Âu Dã Tư Linh dâng thanh kiếm của mình ra, thì đời này của cô ta, trên con đường kiếm đạo sẽ bị húy hoại!
Mà tên của cô ta đại diện cho điều gì?
Cái này không cần phải nói nhiều!
Tên đại diện cho sự mong đợi, kỳ vọng và mong muốn của bậc cha chú thậm chí là của bậc ông bà với thế hệ sau…
Nếu lấy kiếm của cô ta là nhục nhã cô ta, thì việc yêu cầu cô ta đổi tên chính là chà đạp lên người nhà, tổ tiên của cô ta!
Hai điều này chính là một sự sỉ nhục vô cùng
lớn đối với bất kỳ ai!
So với nổi nhục chui háng còn nhục nhã hơn gấp vạn lần!!!
Nhưng…
Không đồng ý, thứ mất đi không phải là tôn nghiêm mà là tính mạng!
Âu Dã Tư Linh sẽ lựa chọn nhưthế nào?
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người cô ta, chờ đợi đáp án của cô ta, một số người cười trên nỗi đau của người khác, một số người lại có phần thương xót.
Âu Dã Tư Linh cắn chặt răng, im lặng, sắc mặt cực kỳ khó coi, còn rơi xuống vài giọt nước mắt.
Im lặng trong khoảng mười mấy hai mươi nhịp thở, đột nhiên cô ta ngẩng đầu, nhìn đến Chu Tư Linh: “Cô thật sự muốn thanh kiếm của tôi sao?”
“Đúng vậy, sao nào, lẽ nào cô không muốn đưa? Ha ha…”, Chu Tư Linh không kiêng nể cười giễu cợt nói.
“Được, tôi đưa cho cô”.