Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù Cảnh Thục Vân không cam lòng, nhưng cũng không dám cản.

Người nhà họ Trần cô ta không đắc tội nối!

Đừng báo là Trần Bát Hoang dẳn Dư Tư Vũ đi, dù ra lệnh cô ta giết chết thuộc hạ hay người làm của mình, cô ta cũng sẽ làm theo!

“Tao… cho chúng mày đi sao?”

Trần Đức, Dư Tư Vũ mới đi chưa được mấy bước, giọng nói u ám khàn khàn của Bảo Thư Sinh đột nhiên truyền tới từ phía sau.

Trần Đức và Dư Tư Vũ dừng bước.

Gần như cùng giây đó, bóng hình của Bảo Thư Sinh xuất hiện trước mặt bọn họ.

Lại thấy trong mắt của Bảo Thư Sinh đã nổi đầy tia máu căng đỏ, giống như sắp nố tung, hắn ta dữ tợn nói: “Trần Bát Hoang phải không? Ha ha, mày tưởng rằng mày đến từ nhà họ Trần là rất mạnh sao?”

“Dù nhà họ Trần mạnh thì đó là nhà họ Trần, còn mày cũng chỉ là một tên rác rưởi, một con kiến hôi, người như mày ở nhà họ Trần cũng chỉ làm nô bộc ấy chứ? Ha ha…”

Lời Bảo Thư Sinh lạnh lẽo, khóe miệng tràn đầy cười nhạt, uy nghiêm: “Tao giết một tên nô bộc nhà họ Trần thì không có vấn đề gì chứ? Ngược lại thả mày đi, tao sẽ nguy hiểm đến tính mạng, không phải sao? Nếu như tao giết mày rồi, nào ai biết mày chết như thế nào? Nhà họ Trần chắc chắn tra ra được không?”

Lời Bảo Thư Sinh vừa nói ra.

Đám người Cảnh Thục Vân và Dư Kỳ Sơn đều kinh ngạc!

Tên Bảo Thư Sinh này… muốn giết người của nhà họ Trần?!

Suy nghĩ kỹ một chút, lời hắn ta nói cũng không phải là không có đạo lý!

Một khi Trân Bát Hoang sống sót rời đi, nếu nói chuyện hôm nay cho nhà họ Trần biết, thậm chí là tùy tiện dẩn mấy người nhà họ Trần đến cũng đã đủ tiêu diệt bọn họ rồi!

Ngược lại,

Nếu Trần Bát Hoang chết ở đây, ngược lại chết không có đối chứng, có người gặp cơ hội thích hợp đến đảo Khốn Long, sẽ không ai biết anh chết như thế nào, chết trong tay ai.

Dư Tư Vũ vừa mới thở phào lại một lần nữa trở nên vô cùng lo lắng: “Bảo Thư Sinh, anh điên à? Anh đắc tội nối với nhà họ Trần không?”

“Hắc hắc…”

Bảo Thư Sinh uy nghiêm cười: “Dư Tư Vũ, cô

sợ?”

Trần Đức nhíu mày.

Không ngờ, tên nhãi trước mắt thật khó dây

dưa.

Xem ra lần này không thế không ra tay rồi…

Trân Đức hít sâu một hơi, rồi lại từ từ nói: “Xem ra mày nhất định muốn ra tay, nếu mày có dũng khí như vậy thì ra tay thử chút đi, tao cũng muốn biết tu sĩ Hợp Đạo đỉnh phong có thể giết chết một con kiến hôi cảnh giới Thánh Tố hay không”.

“… Không hố danh là người nhà họ Trần, can đảm hơn nhiều so với người bình thường. Đáng tiếc, đây không phải dũng khí, mà là dốt nát!”

Cùng lúc hai chữ dốt nát phun ra,

Bảo Thư Sinh ra tay!

Áo trắng tung bay, một tầng nguyên khí cuồn cuộn, tăng vọt, giống như chiến y bao phủ.

Trong tay hiện ra một cây quạt sẳt.

“Rầm rầm!”

Đối mặt với người nhà họ Trần, dù là một con kiến hôi cấp bậc Thánh Tổ, Bảo Thư Sinh cũng không dám khinh thường, hắn ta biết rõ nội tình nhà họ Trần kinh khủng, không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền dốc hết toàn lực!

Đi cùng với từng trang quạt mở ra như khống tước giang cánh, khí tức lưu chuyển, hào quang khiếp người, giống như cửu thiên huyền quang, sáng chói xán lạn.

“Ầm ầm!”

Lập tức, trong chu vi mười dặm, cây gổ đứt gãy, từng cây đại thụ đố sập, đất đai rung chuyến, mặt đất nứt nẻ, quạt sắt che khuất bầu trời, ngăn cách vùng thế giới này, hoàn toàn phong tỏa, khóa kín Trần Đức!

Hào quang chiếu sáng đầy trời, đó là sự biến hóa đại đạo, là đạo của Bảo Thư Sinh, cảnh giới Hóa Đạo đỉnh phong hòa hợp với đạo, nhất cử nhất động đều là đạo vận, ước chừng khí tức cũng đủ đế trấn áp thiên hạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK