Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô, hắn có ân với Tĩnh Vân, nếu cô khảng khăng muốn giết, con…”

Bạch Tĩnh Vân cán chặt môi đỏ mọng, nguyên khí trong cơ thể bùng nổ, thân thể mềm mại đứng vững vàng chặn trước sơn động: “Nếu cô cứ khăng khăng muốn ra tay thì phải dẫm lên thi thể của Tĩnh Vân!”

“Tĩnh Vân, con không nghe lời cô bảo?’

Hành động của Bạch Tĩnh Vân không chí không khiến Bạch Lan Tiên muốn bỏ qua cho Trần Bát Hoang, ngược lại thì sát khí càng nồng nặc hơn, Bạch Tĩnh Vân là lực lượng trung kiên của thế hệ trẻ trong nhất tộc bọn họ, tiền đồ rộng mở, tuyệt đối không thế đế con kiến hôi Trần Bát Hoang này quấy rồi.

“Cô, xin lỗi, lần này Tĩnh Vân không thể nghe lời

cô…”

Bạch Tĩnh Vân lắc đầu, thái độ rất kiên quyết.

“Mẹ kiếp!”

Tư ĐỒ Lâm cắn răng, bụng đầy tức giận: “Bạch Tĩnh Vân, đầu em úng nước à? Hay não khuyết tật? Tên nhãi này có gì tốt, cùng lắm chí là một tên Thần Vương đỉnh phong, mà anh là Thánh Nhân tám giai. Anh hỏi em, hắn có điểm nào tốt hơn anh? Tránh ra, em không xuống tay được thì để anh, chỉ cần hắn chết, anh sẽ coi như không có gì xảy ra”.

Sắc mặt Tư Đồ Lâm nghiêm túc, đang nói chuyện thì trong tay hắn xuất hiện một cây phương thiên họa kích, ánh sáng xông lên nhắm vào Trần Đức, sát khí vô cùng tàn phá!

Thực lực Thánh Nhân tám giai tương đối kinh khủng, lập tức đè ép Bạch Tĩnh Vân lục giai!

‘Đừng…1

Bạch Tĩnh Vân cầu khẩn, không lùi về nửa phân, nói gì thì nói cỏ ta không thế đế Trần Bát Hoang chết trước mặt mình.

“Còn không buông!”

Trái tim Tư Đồ Lâm căng thẳng, nhỏ máu, toàn thân co quắp, nhiều năm qua hắn luôn thích Bạch Tĩnh Vân, muốn cướp cô ta vào tay, vì mục đích này hắn đã bỏ ra rất nhiều rất nhiều tâm huyết,

Không ngờ…

“Ha ha… ha ha ha ha… vậy mà em lại muốn dùng mạng đế bảo vệ hẳn, ha ha, buồn cười, cực kỳ buồn cười!”

Tư ĐỒ Lâm cười nhạt đầy đáng sợ

Hắn trá giá nhiều như như vậy, bên cạnh hai mươi mấy năm, nhưng lại không bằng một người vừa quen biết chục ngày,

Người này nếu thiên tài, yẽu nghiệt hay rất mạnh thì Tư Đồ Lâm cũng đành chịu, nhưng đây lại là một tên rác rưởi của Vản Tiêu Giới?

“Cô, Tư Đồ Lâm, cầu xin hai người bỏ qua cho

hàn!’

Mặt nhỏ Bạch Tĩnh Vân trắng nhợt, không có chút huyết sắc nào, thân thế mềm mại thẳng tắp run rẩy, cô ta thật sự rất sợ. Nếu Bạch Lan Tiên, Tư Đồ Lâm thật sự ra tay, bọn họ có thế dề dàng giết cô ta.

“Súc sinh!”

Nét mặt già nua của Bạch Lan Tiên u ám: “Vì một tên phế vật núp ở sau lưng mày, mày lại hạ thấp bản thản cứu người? Cũng được… cũng được, nếu mày cứ khảng khăng ngu ngốc, tao sẽ xem như nhà họ Bạch không sinh ra mày, Tư Đồ Lâm, ra tay!”

“Cảm ơn cô Bạch!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK