Thế nên có thể thấy được linh khí quý báu và hiếm thấy đến mức nào.
Tuy là linh khí hạ phẩm, cũng đã là báu vật trong báu vật rồi!
Mà thanh đoản kiếm sáng chói như gương dài 3cm trước mặt lại là linh khí thượng phẩm!
Nghĩ đến thực lực của Tà Vô Cương và tư chất võ học cực cao của mình, Trần Đức không khỏi cho ra một kết luận, e rằng… bố mẹ anh cũng là võ giả! Hơn nữa, còn rất mạnh!
Không thì, sẽ chẳng có được một thanh đoản kiếm như thế!
“Thanh đoản kiếm này bén thật, để nhiều năm vậy cũng không rỉ sắt”,
Trương Ngọc Tiên cảm thán: “Chắc chắn là bảo bối rồi, cả miếng tã lót này nữa, cũng rất tốt. Trần Đức à… lai lịch của con chắc chắn không tầm thường đâu”.
“Đa số những đứa trẻ bị bố mẹ bỏ rơi trong cơ sở cô nhi viện kia đều bị một chút khuyết tật, hoặc là phụ huynh không có khả năng nuôi nấng. Còn con, là đứa đặc biệt nhất, là đứa trẻ duy nhất mà bố mẹ rất giàu”.
“Chú Hà của con nói, hai thứ này thứ nào cũng rất có giá trị. Gia đình có tiền như vậy lại vứt bỏ con mình thì chắc chắn có lý do của họ. ông ấy vốn định chờ con lớn lên, có khả năng rồi sẽ nói cho con biết sưthât”.
“Ai ngờ, năm con 13 tuổi lại bỗng dưng mất tích”, Trương Ngọc Tiên thở dài: “Chỉ tiếc, chú Hà của con không thể nhìn thấy con của bây giờ”.
Trần Đức im lặng, anh mở miếng tã lót nho nhỏ kia ra, bên trong có ba từ Trần Bát Hoang!
Mỗi một nét đều được dùng kim thêu từng mũi một, trong tã không có hoa văn gì, chỉ có ba từ kia.
“Ba từ kia hẳn là tên con, chú Hà và viện trưởng cô nhi viện đều nói nếu đã đến một nơi ở mới thì nên đổi cái tên. Vì vậy, họ đã cùng nhau đặt cho con cái tên khác là Trần Đức, còn Bát Hoang là tự. Nói là hy vọng con có thế sống thật tốt và có một cuộc sống hoàn toàn mới”, Trương Ngọc Tiên chậm rãi kể, trong đầu nhớ lại những kỷ niệm đã qua.
“Hồi nhỏ, chú Hà nói với con là người nổi tiếng thời xưa có tự, tên và tự thường liên hệ với nhau. Chú ấy cứ hỏi con là có muốn biết tại sao chỉ mình con là chẳng có chút liên quan nào không”, Trần Đức vuốt tã, thở dài:
“Mỗi lần con hỏi, chú ấy đều nói chờ con lớn lên sẽ nói cho con biết. Giờ con đã trưởng thành, nhưng chú ấy lại không còn nữa”.
“Trần Đức, đừng buồn, sinh lão bệnh tử, ai cũng phải trải qua thôi. Chẳng phải Dì Trương của con cũng sẽ có một ngày già đi và chết đi sao?”, dì Trương lau nước mắt, Trần Đức chưa khuyên bà ấy mà bà ấy đã khuyên ngược lại anh rồi.
“Dì Trương, cảm ơn dì”.
Trần Đức giấu đoản kiếm vào trong tay áo, rồi nổi lên một ngọn lửa, đốt cháy miếng tã kia ngay tại chỗ.
“Bát Hoang, con đốt nó làm gì?”
“Đối với con, nó đã không còn tác dụng nữa. Nếu vô dụng thì để lại làm gì?”, Trần Đức cười. Chuyến đi này của anh là rất chính xác, ít nhất biết bố mẹ mình là loại người nào, đã thế còn có thêm một kiện bảo vật.
Chờ tã lót hóa thành tro, Trần Đức mới nói: “Dì Trương, chúng ta đi về thôi. Một lát nữa, con sẽ bảo những người ở dưới lầu nâng đồ về cho dì”.
10 phút sau, một cảnh tượng kỳ lạ bỗng xuất hiện, đường đường là ông trùm xã hội đen như Long Tiếu Hổ lại tự mình làm cu li, dẫn theo đám đàn em nâng mấy món đồ ở ngoài của Trương Ngọc Tiên vào nhà.
Hà Đồn, Miêu Tiểu Thanh, Trương Ngọc Tiên nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, mấy độ muốn nói lại thôi.
Chỉ mình Trần Đức là từ đầu đến cuối đều vô cùng bình tĩnh.
Nửa tiếng sau, Long Tiếu Hổ mồ hôi đầm đìa đi đến trước mặt Trần Đức, dè dặt nói: “Cậu Hoang, tôi đã chuyển đồ xong rồi. Cậu coi nên xử lý người phụ nữ kia thế nào?”
Người phụ nữ hắn ta nói đương nhiên là Thang Yến.
Trần Đức không đáp, anh vẫn chưa dám làm gì Thang Yến.
“Tôi chỉ muốn một kết quả là cô ta sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của bạn tôi”, Trần Đức hờ hững nói: “Còn chuyện xử lý thế nào thì đó là chuyện của anh!”