Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những người ở xa thì theo dõi chòng chọc màn hình lớn, gần hơn thì trực tiếp đổ dồn ánh mắt về phía Cổ Lâm.

Lại thấy Cổ Lâm một lần nữa cầm lên micro nói: “Đám kiến hôi các người ai dám rì rầm một câu nữa thử xem?”

Lời này vừa vang lên, không còn bất cứ người nào dám tiếp lời!

Ngay cả khi hầu hết mọi người nghĩ rằng đây là một xã hội được cai trị bởi luật pháp và giết người là phạm pháp nhưng đối mặt với Cố Lâm vẫn kinh hãi không thôi!

Khí thế trên người hắn ta quá mạnh mẽ, giống như mang theo một loại sát phạt nói được làm được.

Cổ Lâm hài lòng cười lạnh hai tiếng, sau đó mới chuyến ánh mắt lên người Trương Thiên Dương: “Lão già chết tiệt, ông bị điếc hay sao? Nếu như là một kẻ điếc, vậy tôi giúp ông kêu…”

“Trần Bát Hoang, tao biết mày có thể nghe thấy, còn không mau cút ra ngoài, mày muốn trốn sau lưng người khác làm rùa rụt cổ sao? Một kẻ hèn nhát như mày cũng mơ tưởng làm vị hôn phu của Âu Dã Tư Linh?”

“Câm miệng!”

Trương Thiên Dương thu lại nét cười, vẻ mặt chìm xuống: “Nể mặt các người không phải là người bình thường, tôi cho các người một cơ hội, lập tức rời khỏi đây, nếu không…”

Chưa kịp nói xong, Cổ Lâm đã bất ngờ ra tay, hắn lấy tốc độ cực nhanh chớp mắt đã túm lấy cổ áo của Trương Thiên Dương, một người đàn ông nặng hơn năm mươi cân cứ như vậy trực tiếp bị hắn xách lên, hai chân không chạm mặt đất!

“To gan!”

Đường Hiển Sinh giận dữ đến đỏ bừng cả khuôn mặt, ông ta không ngờ tên nhóc này lại dám ra tay trước mặt mình!

Ông ta đường đường là một vị đại tông sư, há có thể dung thứ cho loại thanh niên ngang ngược này?

Sau đó ông ta tung ra một cú đá cao đạp về phía Cổ Lâm với tốc độ sét đánh, sức lực cũng rất lớn, không hề nương tay mà đánh ra mười phần công lực, tiếng xé rách không khí cũng theo đó vang lên.

Theo sau động tác của ông ta, bốn thành viên khác của Hiệp hội võ thuật Hoa Bắc cũng đồng thời ra tay!

Chia bốn phía khóa chặt Cổ Lâm, giải cứu Trương Thiên Dương!

Hai người dùng đao, hai người dùng kiếm.

“Một đám rác rưởi…”

Cổ Lâm hờ hững quét mắt nhìn bọn họ một cái đầy vẻ khinh thường, đồng thời một tay cũng nhẹ nhàng vung lên.

Giây tiếp theo.

Đinh đinh đang đang!

Chỉ nghe được một trận tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên.

Sau đó lại thấy toàn bộ đao kiếm trong tay bốn người kia đều đã đứt đoạn!

Chặn đứng đường chém!

Cùng một giây đó, Đường Hiển Sinh cũng bị đá văng bay ngược ra ngoài hơn ba mét,

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK