Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thất Luyện mạnh mẽ chém không gian thành hai nửa, Nam Cung Trần còn lý do nào đế sống sót nữa không?

Chết!

Chết đến mức không thể chết thêm!

Trên đời này, từ nay về sau không còn Nam Cung Trần!

“Ầm!”

Nắm đấm của Tự Tại Thần Ma Thân rơi xuống, dừng lại trên thân Yến Nguyệt đao cổ xưa, trong một giây mà không biết bao nhiêu đấm

đánh xuống.

Đất trời không ngừng vang lên âm thanh như tiếng sấm.

“Răng rắc!”

Yến Nguyệt đao xuất hiện vết nứt, lan rộng, sau đó hoàn toàn nổ tung dưới nắm đấm của anh, không còn tồn tại nữa.

CỔ binh mà Bát Nguyên Tông dùng mấy vạn năm mới đắp nặn xong, Trần Đức có được cũng không thể dùng được nên anh trực tiếp phá hủy nó.

Tất cả xảy ra cực kỳ nhanh, dường như chỉ trong nháy mắt, trong một giây, Trần Đức đã lao về phía Tiểu Y, ôm nó vào lòng, trong lúc vội

vã nên anh đã quên không dựng lá chắn phòng ngự lên, toàn bộ sức mạnh của sát trận Bát Nguyên đều rơi trên người anh.

Trần Đức có mình đồng da sắt thì cũng mất đi một lớp da dưới sát trận Bát Nguyên, cả người máu me đầm đìa, không có chỗ nào lành lặn.

“Tiểu Y!”

Trong lòng anh, Tiếu Y đã bị máu tươi nhuộm đỏ, miệng phát ra tiếng y y da da đầy yếu ớt, đôi mắt to tròn nhìn Trần Đức, rất nhỏ nhắn, rất đáng yêu.

Lòng Trần Đức đau như cắt, cực kỳ đau đớn: “Lão Yêu Hoàng, giúp tôi giữ lại mạng của nó, sau trận chiến này tôi sẽ tự tay cứu nó”.

“Yên tâm, tôi không giúp thì nó cũng chẳng chết được, dùng nguyên khí hỗn độn của cậu để tẩy luyện, nó sẽ bớt một phần đau đớn”.

Lão Yêu Hoàng nói.

“Được!”

Trần Đức vuốt ve đầu Tiểu Y: “Nhóc con, đừng nhảy ra nữa, anh sẽ báo thù cho nhóc ngay bây giờ đây!”

Anh đặt Tiếu Y về tiếu thế giới của mình.

Trần Đức chậm rãi đứng dậy, cả người nở rộ ánh sáng hai màu trắng và đen, ngọn lửa hừng hực điên cuồng thiêu đốt.

Toàn bộ Hỗn Độn Tử Kim Lôi, toàn bộ mọi thứ đều quấn quanh người anh.

Sau đó.

Anh xoay người.

Cặp mắt lạnh lẽo như hàn băng vạn năm, lại giống như tu la đến từ địa ngục đảo về phía bốn hóa thạch sống cấp bậc Khai Thiên sau lưng.

“Các người, đáng chết!”

Bốn người như bị ma xui quỷ khiến, bóng tối của tử vong nhanh chóng bao trùm lấy bọn họ, sâu trong mắt chỉ còn nỗi sợ hãi, là sợ hãi đến tận sâu trong linh hồn.

“Đi! Mau trở về Bát Nguyên Tông, nhanh lên!”

Trong đó, người dẫn đầu bỗng nhiên hét lớn, ông ta cảm thấy vô cùng bất an, Nam Cung Trần đã chết rồi, không ai có thế kiềm chế được thanh niên này nữa!

Cùng lúc đó.

Bốn người không hề do dự, nhanh chóng xoay người chạy thật xa.

Thậm chí.

Họ còn chắng thèm ngó tới hơn một ngàn cao thủ đang thi triến sát trận Bát Nguyên kia.

Không bỏ cũng chẳng được.

Một ngàn người này chết rồi có thể tìm lại được, nhưng nếu bốn người họ chết, thì Bát Nguyên Tông sẽ gặp nguy hiểm!

“Ngăn tên đó lại, mớ cho bốn vị lão tổ một con đường máu!”

Hơn ngàn người của Bát Nguyên Tông, có người dẫn đầu hét lớn, đó chính là trướng lão của Bát Nguyên Tông, tông chủ không còn, ông ta chính là người địa vị cao nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK