Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà truyền lại tất cả mọi thứ tu hành cả đời, cũng như truyền lại mớ gia sản kếch sù tích góp được cho một người khác.

Mà khi đống gia sản đó được trao hết cho người kia, thì người trao tặng cũng sẽ đột tử!

Thực lực của người được truyền lại cũng sẽ điên cuồng tăng lên!

Tất nhiên, sự tăng trưởng đó sẽ không thế vượt qua người trao tặng, nhưng dù thế, thì một võ giả bình thường, có chết cũng sẽ không truyền lại tu vỉ cả đời của mình cho người khác.

Có ba lý do.

Thứ nhất, tuy rằng người nhận được sẽ trở nên mạnh hơn, nhưng cũng bị người trao tặng ảnh hường, rất có thế sẽ dậm chản tại chỗ sau khỉ trải qua việc gia tăng sức mạnh một cách điên cuồng.

Thứ hai, thời gian cần đế trao nhận truyền thừa cũng khác nhau tùy theo thực lực, nhưng ít nhất cũng phải mất ba mươi năm!

Thứ ba, tất nhiên là sau khi truyền lại thì bản thản sẽ người đó sẽ chết!

Có đến chín mươi chín phần trăm cao thủ trên đời không truyền lại tu vỉ của mình, suy cho cùng thì đừng nói là ba mươi năm, dù chỉ sống thêm một canh giờ họ cũng có thế tìm thấy cơ may ngộ đạo, có thế đột phá.

Trên thực tế, cũng có rất nhiều người sống đến gần đất xa trời rồi lại đột nhiẻn ngộ ra được gì đó, đột phá gông xiềng của thời gian, có thêm tuối thọ.

Mà Hiên Viên Anh Hùng thì sao?

Ông ta vẫn còn trăm năm tuổi thọ!

Tuy trăm năm tuổi thọ với một người đã sống hơn mười vạn năm như õng ta mà nói chỉ là muối bỏ biến, nhưng nhỡ đâu trong trảm năm đó, ông ta tìm được cách thoát đi thì sao?

Suy cho cùng.

ông ta cũng không biết nơi này cần thần hồn của lão Yêu Hoàng hướng dẩn mới ra được, nên bất kỳ ai cũng sẽ ôm hy vọng trong lòng, ôm tâm lý may mân, không phải sao?

‘Tiền bối Hiên Viên, tôi cảm động đến rơi nước mắt rồi, nhưng mà…”

Ánh mắt Trần Đức đầy sắc bén, như đã đưa ra một quyết định nào đó, thoáng dừng lại một lát, nói: “Nhưng mà ông không cần truyền lại tu vỉ của mình cho tôi, vãn bối… Có cách rời khỏi nơi này, hơn nữa còn có thế dần cả ông theo”.

Cuối cùng Trần Đức vần quyết định nói ra sự thật mình có thế rời khỏi nơi này.

Hiên Viên Anh Hùng là một đáng đế kết bạn, đáng đế tôn kính.

Không nói ra.

Rất có thế anh sẽ hối hận và tự trách cả đời.

Đời người có thế tồn tại sự tiếc nuối, nhưng không nên có quá nhiều tiếc nuối.

“Rời khỏi nơi này, cần đi đến điểm cuối, ừm… Cũng chính là đi đến nơi Thiên Yêu Hoàng đế lại truyền thừa, mà tôi thì trăm phần trăm có thế đi đến đó!”

Cùng với từng chữ Trần Đức nói ra.

Có thế thấy rất rõ.

Ánh mắt Hiên Viên Anh Hùng lóe lên sự rung động, sự vui sướng.

Thế nhưng.

ông ta có vẻ như chợt nghĩ đến điều gì đó, bổng trờ nên nặng nề, thoáng cười khổ: “Cậu trai trẻ, dằn tôi đến đó rồi cậu không sợ tôi cướp mất cơ duyên của mình hả?”

Hiên Viên Anh Hùng hỏi rất thẳng thắn, rất trực tiếp.

Là một võ giả.

Ông ta biết rất rõ cơ duyên với một võ giả mà nói là thứ quan trọng đến mức nào!

Hai người xuẩt phát cùng một điếm, có cùng thế chất, nhưng cơ duyên lại khác nhau thì cũng dẳn đến hai kết quả và số mệnh khách nhau.

Mượn Hiên Viên Anh Hùng đế nói.

Ông ta chỉ còn trăm năm tuổi thọ.

Mà trăm năm đó phải thiếu đốt máu huyết của ông ta, không chiến đấu với bất kỳ cao thủ nào, bình thản sống hết trăm năm này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK