x
“Anh họ!”
Tiếng hét của cô ta vang vọng truyền khắp cả Võ Nhai.
Trên Võ Nhai, người đông nghìn nghịt, trên chục ngàn võ giả vây xem, bàn tán xôn xao.
“Soạt!”
Đột nhiên, một luồng hào quang lóe lên, trong tích tắc, quang hoa tội tụ, ngay sau đó… một bóng
người trong suốt được tạo thành bởi hào quang từ dưới vách đá xuất hiện!
Nghiêm Hoa!
Hắn vừa xuất hiện, lập tức tất cả mọi người đều nhận ra.
“Anh họ! Anh họ! Cứu em với!” nhìn thấy hẳn, Chu Tư linh như tóm được cọng cỏ cứu mạng, điên cuồng bò về phía hắn.
Nhưng Nghiêm Hoa chỉ là thể trong suốt, hư vô!
Đầy là một tia thần thức của hắn!
Thần thức chủ và cơ thế đang bế quan!
Bộ dạng lúc này của Chu Tư Linh khiến đôi mắt Nghiêm Hoa lóe lên vẻ ghê tởm buồn nôn, nhưng dù sao Chu Tư Tinh cũng là người của hắn, bên ngoài đều công nhận, người phụ nữ của hắn!
Một tên Trần Bát Hoang nhỏ bé lại cũng đám động đến?
Hăn đảo đôi mắt nhìn sang Trần Đức: “Trần Bát Hoang, anh biết anh đã động vào người của phụ nữ của Nghiêm Hoa tôi không?”
“Biết, cậu Nghiêm, tôi đã nói cô ấy là người phụ
nữ của cậu, nhưng hắn không nghe! Hán còn giết cả huynh đệ của cậu, Dụ Lực!”, Trần Đức còn chưa nói gì, trong đám đông, Hoàng Ba đã từ trong đám đông nhảy ra, ton hót lấy lòng!
Bởi vì, hắn ta lo sợ sau sự việc này, Nghiêm Hoa, Chu Tư Linh sẽ báo thù hắn ta, cũng như vậy, hắn ta cũng rất ngứa mắt với Trần Đức, chỉ hận Trần Đức không chết ngay lập tức!
Loại kiến hôi này dựa vào cái gì mà có được người phụ nữ như Âu Dã Tư Linh?
“Ồ?”
Nghiêm Hoa rất bất ngờ: “Nếu đã biết mà còn dám động vào? Ha ha, Trần Bát Hoang, lập tức quỳ xuống, tạ lồi với em họ của tôi, sau đó, làm nô lệ của tôi thay Dụ Lực, chuyện trước đây không có thể truy cứu!
“Không truy cứu? Anh không truy cứu, nhưng tôi muốn truy cứu”, Trần Đức thản nhiên nói.
Trong lúc nói, ngón tay anh vẫn lấp lánh lưu quang.
Phập!
Trong phút chốc, xuyên qua giữa đôi lông mày của Chu Tư Linh, hủy diệt thần hồn!
Hừ cũng không kịp hừ một tiếng, cơ thế cứng đờ, ngã thắng xuống đất:
“Có suy nghĩ vượt quá bốn phận với người phụ nữ của tôi, Nghiêm Hoa, anh mà cũng xứng sao?”
Lúc này, cả Võ Nhai hoàn toàn yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió thối thì không có chút tiếng động nào.
Bẻn rìa Võ Nhai, tất cả các võ giả trợn mắt há hốc miệng, nhìn chằm chằm Chu Tư Linh ngã xuống, và vẻ mặt bình tĩnh nhẹ nhàng như mây trôi của Trần Đức, một chữ cũng không thốt ra nổi!