Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kim Hoa nhướn mày, bỗng có chút hứng thú:

“Ha ha, đúng là có quy định ấy. Nhưng, Liễu Tông Nguyên à, tôi có giết vài tên tép riu hay tùy tiện diệt một gia tộc hoặc giết cả mấy chục ngàn, thậm chí trăm ngàn, triệu người thì cũng sẽ chẳng ai đến tìm tôi, ông tin không?”

Sắc mặt Liều Tông Nguyên chợt cứng lại, bị hắn ta nói nghẹn lời.

Bởi vì lời Kim Hoa nói không phải khoác lác, mà sự thật chính là như vậy.

Tính cả Côn Luân Hư và giới thế tục thi có khoảng hơn 1 tỷ dân, bọn họ tùy tiện tiêu diệt vài gia tộc cũng sẽ không xảy ra chuyện lớn nào!

Cái quy củ nói Vân Tiêu Giới không thể ra tay với Côn Luân Hư cũng chí là là lời hứa hẹn đầu môi của mấy ông lớn mà thôi.

Một khi xảy ra xích mích thật thì còn chẳng phải là tùy tiện diệt, tùy tiện giết?

Họ có thế đồng ý điều kiện đó là vì người ở Vân Tiêu Giới hoàn toàn không muốn đến đây.

Những chỗ như Côn Luân Hư hay thế tục chỉ là một nơi hoang sơ, chim không thèm ỉa đối với họ

mà thôi.

Nó giống như người ở Côn Luân Hư không muốn đến giới thế tục, người của giới thế tục không muốn đến sa mạc, nhưng cái cảm giác ấy với họ lại lớn hơn gấp trăm lần. Đây chính là thái độ và cái nhìn của Vân Tiêu Giới đối với Côn Luân Hưvà thế tục.

“Cậu Chung, cậu Kim!”, Liẻu Tông Nguyên ngẵm nghĩ, nghiêm túc nói: “Hai người không ngại cực khổ, đi đến Côn Luân Hư chỉ là vì Đạm Đài Nguyệt. Nhưng tôi phải nhắc nhờ hai cậu, Đạm Đài Nguyệt là người phụ nữ của chủ nhân tôi!”

“Mà nếu muốn đụng vào chủ nhân thì các cậu phải bước qua xác của tôi! Giết một con kiến không sao, nhưng nếu cậu giết người canh giữ Côn Luân Hư là tôi thì cậu cảm thấy mình có thế không sao ư?”

Liều Tông Nguyên vừa nói xong, sắc mặt Kim Hoa bỗng trở nên hết sức cố quái.

Sau đó, chợt cất tiếng cười to.

Cho dù là Chung Phi Vũ đứng cạnh hắn ta cũng không nhịn được a một tiếng, cười khẽ.

Sau đó, hắn nói: “Đúng thế, chúng tôi không dám giết ông, nhưng dạy cho ông một bài học, đánh

ông tàn phế thì không sao”.

“Ha ha, anh Chung, anh nói nhiều như vậy với ông ta làm gì?”, Kim Hoa ngông cuồng cười to nói.

“Liễu Tông Nguyên, tôi thấy chắc ông bị úng não rồi? Đường đường một người canh giữ của Côn Luân Hư lại làm người hầu cho một tên rác rưởi, đã thế còn muốn vì hắn mà đế chúng tôi bước qua xác mình? Kim Hoa tôi lớn như vậy, nhưng trước giờ vẫn chưa thấy kẻ nào ngu như ông!”

“Tôi và anh Chung không rảnh chơi với ông, lại cho ông một cơ hội cuối cùng, cút sang một bên đi, không thì ông đây sẽ dạy cho ông một bài học nhớ đời đo!”

Kim Hoa bỗng thôi cười, cười cợt, khinh bỉ nói: “Cho ông 3 giây đế cút, không thì tự gánh lấy hậu quả!”

Kim Hoa bắt đầu lạnh lùng đếm ngược:

“Ba!”

“Hai!”

Hắn ta vừa đếm, trái tim mọi người lập tức đập

lên dồn dập.

Toàn bộ gia tộc Đạm Đài đều căng thẳng không

thôi.

“Liễu Tông Nguyên, quay về”, đúng lúc này, bên tai Liều Tông Nguyên chợt truyền đến một tiếng nói nhàn nhạt.

Ông ta quay đầu lại, nhìn Trần Bát Hoang: “Chủ nhân, tôi…”

“Ông không phải đối thủ của bọn họ, trở về”, Trần Đức vẫn thong dong bình tĩnh, giọng điệu không chút gợn sóng nói.

“Vâng, chủ nhân!”

Liêu Tông Nguyên đành phải gật đầu, lùi ra sau Trần Bát Hoang.

Đúng như lời Trần Bát Hoang, Liều Tông Nguyên tuyệt đối không phải đối thủ của Kim Hoa hay Chung Phi Vũ.

Ông ta hiếu rất rõ điều đó, nhưng nếu mình không phải, vậy còn Trần Bát Hoang?

Hẳn… cũng không phải nhí?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK