Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Rắc rắc!”

Liền sau đó, thiên chùy đó lại rạn nứt, nứt ra một đường lớn.

Nửa thân trên của Bạch Lăng bị đánh đến bay ngược ra, máu tươi tung tóe, cả người như biến thành người máu, đầu tóc rối loạn, cũng không còn thần khí như trước.

Nhưng không cho anh ta cơ hội hít thở, hai tấm da Bát thần lại xông lên lần nữa, Bạch Lặng bị ép đấu, ba bóng hình cùng lao vào đại chiến trong bóng tối, máu tươi không ngừng nhỏ xuống, đó là máu của Bạch Lăng, ba bóng hình chiến đấu ác liệt, dường như trong phút chốc có hàng ngàn hàng vạn cú va đập, đan xen, cánh tay của Bạch Lăng lại bị đánh vỡ, bên phải hoàn toàn không còn cánh tay nào, duy nhất bên trái còn lại hai cái.

Tất cả xảy ra quá nhanh.

Tất cả xảy ra quá nhanh.

Hy Lăng và Đạo Thư nhìn thấy cảnh này, trong lòng sợ hãi, trăm ngàn năm nay, bọn họ đã sống thời gian quá dài, hiếm khi có chuyện gì có thể khiến tâm trạng bọn họ thấp thỏm như vậy.

“Đây chính là Bát thần ư…”, nước Băng Hàn cực kỳ thiện chiến, trong cơ thể chảy dòng máu hiếu chiến, mặc dù trong tộc thường xuyên xảy ra các cuộc huyết chiến, nhưng đối diện với Bát thần, sức chiến đấu của họ cũng chẳng là gì, chỉ là hai tấm da người đã qua đời không biết bao nhiêu năm, mà đã vượt qua cường giả cấp thần như hắn.

Đạo Thư cũng chấn hãi: “Sao Trần Bát Hoang lại có hai tấm da người này? Bát thần, rốt cuộc đã chết chưa, nếu chưa chết, tại sao không thấy tung tích, nếu chết rồi, thì tại sao bây giờ cũng chỉ có da người xuất hiện, không thấy người thật?”

Hai vị thần cũng đã chấn hãi như vậy, thì các cường giả cấp tôn như vô lượng tôn, đại chí tôn, đại tôn càng không cần nói, sớm đã tê dại da đầu, toàn thân băng lạnh, lần đầu tiên trong đời bọn họ nhìn thấy thần của nước Vĩnh Hằng bị khốn cùng như vậy? Không khó nhìn ra, Bạch Lăng đã hoàn toàn rơi vào thế yếu, thời gian càng lâu, thậm chí có thể sẽ mất mạng!

Chỉ dựa vào hai tấm da người, há chẳng phải Trần Bát Hoang đã đủ chiếm lĩnh thiên hạ ư?

Chu Nhan Lạc, thánh nữ Tử Vi sớm đã không nói được gì.

Mấy vị cấp tôn của nhà họ Trần, đặc biệt là Trần Dược huênh hoang nói phải giết Trần Bát Hoang trước đó càng bày vẻ mặt xám xịt như cái chết, vô cùng khó coi, xét từ cục diện hiện tại, nhà họ Trần bọn họ muốn giết chết Trần Bát Hoang, dường như đã là kẻ ngốc nói mơ, con kiến nhìn trời.

“A!”

Bạch Lăng đang kêu thảm thiết, phát ra tiếng gầm tức giận vang trời, trên cơ thể khổng fô của anh ta đã xuất hiện rất nhiều lỗ máu, toàn thân là máu, gần như điên cuồng, thi triển các các loại thuật pháp quý hiếm, nuốt các loại đan dược thượng phẩm xuống bụng, cố gắng làm giảm, hồi phục thương tích của anh ta, tăng thực lực.

Không thể không nói, là một trong số ít vị thần của thế giới đại thiên, nguồn lực cũng khá thâm hậu, dưới sức tấn công bùng nổ điên cuồng, Bạch Lăng lại tranh thủ được chút thời gian, tạm thời thoát khỏi trói buộc của không gian và thời gian, có được thời gian hít thở.

“Đáng chết! Đáng chết!”, Bạch Lăng gầm thét, bây giờ anh ta dường như đã bị chém mất hai phần ba cái mạng, cho dù rời khỏi thế giới này, xông ra ngoài, cũng rất khó hồi phục được trong thời gian ngắn, thực sự bị thương rất nặng.

Anh ta dùng thời gian khó khăn lắm mới tranh thủ được dồn ánh mắt sang Hy Lăng và Đạo Thư, truyền âm bằng thần hồn: “Hai người các anh, có muốn rời khỏi đây không?”

“Không gian ở đây đều do tên tạp chủng Trần Bát Hoang diễn hóa ra, điện cổ này rất có thể đã thuộc về hắn!”, Bạch Lăng mau chóng nói: “Muốn ra ngoài, thì phải loại trừ bốn thần lực, rút hết nguồn năng lượng của điện cổ, chúng ta làm giao dịch, tôi sẽ tự bỏ mạng, nổ ra một cái lỗ hổng, hai người bảo vệ thần hồn của tôi, thế nào?”

Hai người Hy Lăng và Đạo Thư hơi ngẩn người, trong mắt lóe lên vẻ bất ngờ.

Bạch Lăng, đã… bị ép đến mức ấy rồi ư?

Trên thực tế, ba vị thần bọn họ sớm đã nhìn ra không gian ở đây là do Trần Bát Hoang diễn hóa ra, tuy ban đầu không biết là vì sao, nhưng đến bây giờ cũng đã suy đoán ra được phần nào, chỉ là ba người bọn họ đều ôm tâm tư, không ai muốn nói ra sự thực.

Bởi vì, bọn họ có thế cảm nhận được muốn ra ngoài thì rất khó!

Cho dù là ba người họ liên thủ lại, tấn công với sức lực mạnh nhất, cũng chưa chắc có thế xông ra được.

Muốn rời khỏi đây, hoặc là phải giết Trần Bát Hoang.

Hoặc là buộc phải có một người hy sinh, trả giá bằng mạng sống, tấn công mở ra một lỗ hổng.

Giết Trần Bát Hoang, bọn họ đã thử, không thể nào.

ít nhất là không thể giết được anh trong điện cổ này, không những không thể, thời gian càng dài, bọn họ càng tiêu hao nguyên khí, mà còn có khả năng bị Trần Bát Hoang giết ngược lại.

Tự bỏ mạng, thì cũng không có ai muốn, cho nên, vẫn không có ai đề nghị, cho đến lúc này, Bạch Lăng chủ động nói ra, hai người mới quay sang nhìn nhau, trong lòng vô cùng kinh hãi, bọn họ biết rõ, không bị ép đến đường cùng, Bạch Lăng sẽ tuyệt đối không thể nào chủ động đề nghị.

Không vì gì khác, chỉ vì quá nguy hiểm!

Tự bỏ mạng chính là tự sát!

“Có đồng ý không, không đồng ý, mẹ kiếp, tất cả phải chết ở đây đấy”, sắc mặt Bạch Lăng âm trầm, sốt ruột đến buột miệng: “Một khi tôi chết, các anh cảm thấy hai tấm da này sẽ không tìm đến hai người hả?”

“Được!”, Hy Lăng hơi trầm ngầm, gật đầu: “Tôi đồng ý bảo vệ thần hồn của anh!”

“Có thể!”, Đạo Thư cũng gật đầu.

Liên hệ giữa bọn họ rất nhanh.

Sau đó,

Nguyên khí trong cơ thể Bạch Lăng lập tức rối loạn, rõ ràng có thể thấy, từng đường đạo tắc trên cơ thể anh ta đang sụp đố, một luồng khí tức tuyệt thế đang rạo rực tràn ngập.

Xa xa,

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK