Tức thì, các trường lão nhưĐồ Trường Sinh, Lý Thanh Nguyệt, Từ Thái Khôn, chấp sự, chấp pháp giả và mấy ngàn đệ tử cũng dập đầu:
“Ra mắt tông chủ!”
“Ra mắt tông chủ!”
“Ra mắt tông chủ!”
Từng tiếng hô đinh tai nhức óc tràn ngập khí thế cuồn cuồn không ngớt giống như sóng triều chợt vang lên.
Trần Đức ngồi trên vị trí tông chú, từ trên cao nhìn mẩy ngàn võ giả đang nguyện trung thành ở dưới, một khí thế mênh mông cuồn cuộn chậm rãi dâng lên, nhàn nhạt nói:
“Đứng lên hết đi’.
Anh vừa nói xong, Y Thái Cực bèn dẵn đầu đứng dậy, sau đó là các trường lão và đệ tử.
Tiếp theo, Y Thái Cực tiến lên, nói ra chuyện thứ hai:
“Tông chủ, người trong thủ đô vương triều Vô Cương đến, là người nhè họ ưng thuộc tộc Bất Tử
Điều trong ba gia tộc lớn. Họ nói có chuyện quan trọng cần phải nói cho chúng ta biết”.
Trong đại điện, trên vị trí tông chủ, ánh mat Trần Đức chợt khựng lại.
Nhà họ ưng?
Ha ha…
Đúng là khéo ghê!
Anh đang chuẩn bị rời khỏi Lưỡng Nghi Tông đi đến nhà họ ưng, không ngờ lại có người của họ đến, đúng là trùng hợp thật.
“Tông chủ, bọn họ đang nghỉ ngơi trong điện tiếp khách, có cần mời họ đến không?”, lúc này, Đồ Trường Sinh đứng dậy hỏi.
“Khỏi cần các người mời, chúng tôi đã đến rồi”.
Ông ta vừa nói xong, bỗng dưng có một giọng nói đầy kiêu ngạo vang lên. Bên ngoài đại điện, có hai bóng người một già một trẻ sóng vai đi đến.
Người trẻ là một chàng trai mặt như quan ngọc, chân mày hẹp dài, mũi ưng, làn da trắng nõn, mặc một bộ đồ xa hoa lộng lẫy, bẽn hông đeo một cái ngọc bội, lằc lư theo từng bước đi của hân ta. Rõ
ràng là đàn ông lại có chút ẻo lả, hơi toát ra khí chất của một người con gái.
Còn già là một bà lão khoảng 60 70 tuổi, dáng người già cả có chút ốm yếu, tóc lưa thưa, cao cao gầy gầy, nhâm mẵt theo đuôi đi theo chàng trai.
Hai người nhanh chóng bước vào đại điện, trên mặt cả hai đều toát ra vé kiêu ngạo, chắng coi ai ra
gì-
“Cậu chính là tông chủ mới nhận chức của Lưỡng Nghi Tông?”
Người nói chuyện là bà lão kia, hai người đi vào trong điện, dù đứng ở dưới, nhưng lại dùng một thái độ hống hách nói chuyện với Trần Đức:
“Đúng là một thế lực hạng ba, ha ha… Một con kiến Thiên Tôn cảnh cũng có thể lẻn làm tông chủ, Lưỡng Nghi Tông, môn phái thánh nhân, đúng là khiến bà lão tôi mớ rộng tầm mât!”
Bà lão trực tiếp giễu cợt, khinh bỉ châm chọc một cách trắng trợn.
Bà ta không muốn giấu giếm, cũng không cần thiết phải giấu!
Bởi vì đầng sau bà ta là nhà họ ưng, là tộc Bất Tử Điếu!_______________________________________
Han nữa, bà ta còn là Thông Thần cảnh!
Chỉ một cái Lưỡng Nghi Tông mà thôi, bà ta hoàn toàn không coi ra cái đinh gì.
Tuy Y Thái Cực, Đồ Trường Sinh, Từ Thái Khôn, Lý Thanh Nguyệt vô cùng khó chịu, nhưng cũng không ai dám nói gì, thậm chí còn chắng dám thó mạnh!
Đành vậy chứ biết sao, thực lực hạng ba so với nhà họ Ưng thì quả thật giống như con kiến trước mặt con voi!