“Được, nếu mày đã không chết, thì tao sẽ cho mày chết!”
Trần Võ Si vốn là một kẻ đam mê chiến đấu, hắn nhanh chóng bùng nổ trong nháy mắt.
Chỉ một cảnh giới Hóa Đạo mà hắn không thế giết chết được.
Đúng là mất mặt.
Sự mất mặt này không thể xuất hiện lần thứ hai.
Vì thế, lần này hắn đã dồn hết sức mạnh của mình.
Một ngàn phần trăm sức mạnh!
“Ầm ầm ầm!”
Trong nháy mắt, vòm trời biến sâc, gió lạnh nổi lên bốn phía, cơ thể Trần Võ Si điên cuồng di chuyến, như thế bị hút ra khỏi không gian, mờ mờ ảo áo, không thế thấy rõ.
Cảnh giới Thiên Nguyên!
Hơi thở của hắn đã nhanh chóng lên tới cảnh giới Thiên Nguyên!
Cảnh giới Thiên Nguyên này không phái là Thiên Nguyên tam trọng ở địa cầu, mà là cảnh giới Thiên Nguyên thật sự, Thiên Nguyên đằng sau Quy Nguyên!
Dù chỉ là sơ kỳ, nhưng đã khủng bố đến cùng
cực.
“ư…”
Xa xa, đám người cảm nhận được sức mạnh điên cuồng đó lập tức hít khí lạnh, lùi ra thật xa.
“Cảnh giới Thiên Nguyên, Trần Võ Si đã đạt tới cảnh giới Thiên Nguyên, hắn… Khủng bố quá rồi đó!”
“Đúng vậy, chẳng lẽ thực lực của hắn đã đứng đầu đảo Khốn Long này rồi ư?”
“Chưa chắc nha, nghe nói Đoàn Phong Trần cũng là cảnh giới Thiên Nguyên, Tu La Tử cũng không yếu, nhưng mà… Bảy giờ, Trần Bát Hoang chết là chắc rồi!”
Dù trí tưởng tượng phong phú đến mức nào, bọn họ cũng không thế nghĩ ra được Trần Bát Hoang có lý do nào đế sống.
‘Ha ha ha ha!’
Cả người Vương Mâu run run, giọng trầm thấp nói với Lảm Tử Huyên: “Nhìn thấy nó đứng dậy, mới thở phào nhẹ nhõm phải không? Bây giờ lại đột nhiên rơi vào tuyệt vọng rồi hả?”
Lâm Tử Huyên hờ hững.
Đúng vậy.
Vương Mâu đã nói đúng.
Cô ta đã chìm vào tuyệt vọng.
Đối mặt Trần Võ Si, Trần Bát Hoang thập tử vô sinh!
“Tử Huyên, những lời tôi nói trước đó vần được tính”.
Lúc này, Lăng Nhất Hải lại xuất hiện trước mặt cô ta: “Làm người hầu bên cạnh tôi, bảo đảm cỏ có thể rời khỏi đảo Khốn Long, thế nào?”
Lảng Nhất Hải cực kỳ am hiếu về phụ nữ, đưa tay ra giúp đỡ khi người con gái đó bất lực nhất, sợ hãi nhất sẽ tạo được hiệu quả bất ngờ, vì thế, hắn ta xuất hiện.
Thế nhưng…
Lâm Tử Huyên vẫn không nói gì, dường như không hề nghe thây.
“Ha…”
Lăng Nhất Hải cười lạnh, hắn ta cũng không sốt ruột, chờ Trần Bát Hoang chết rồi, Lâm Tử Huyên cũng sẽ chìm vào tuyệt vọng thật sự, khi đó lại chá mặc cho hẳn ta đùa bỡn ư?
Cùng lúc đó.
Xa xa.
Đối mặt với Trần Võ Si bùng nổ, Trần Đức chẳng những không lo lâng mà còn nờ nụ cười.
“Cuối cùng cũng chịu lấy bản lãnh thật sự ra rồi hả? Cũng tốt, tao cũng có thể thử xem rốt cuộc mình mạnh tới đâu, có thế đánh với người ở cảnh giới nào”.