Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây chính là võ giả đẳng cấp nghiêm khắc, chênh lệch… một trời một vực!

‘Tôi nói rồi, ai dám ngăn cản, Kim Tứ Hải tôi sẽ giết!”

Thu hồi quyền, Kim Tứ Hải cười đac ý, nhìn biếu hiện của đám tiểu lâu la của hải tộc, hắn rất hài lòng.

Hắn chỉ thích nhìn những con kiến hôi kia mang dáng vẻ hận muốn giết hắn, nhưng lại không làm gì nối, phẫn nộ đến điên cuồng.

Đương nhiên,

Mục đích chuyến đi này của hắn chủ yếu vẫn là muốn gặp Trần Bát Hoang.

Mọi thứ bên ngoài đều rơi vào mắt Cơ Tuyết, cả người cô ta khống được ổn, lòng đang rỉ máu.

Cô ta là tội nhân!

Nếu không phái do cô ta quá yếu, quá bất tài, hải tộc… sẽ không đến nỗi như vậy!

Chết mấy trăm ngàn người rồi!

Bọn họ đều là thế hệ trẻ cúa hái tộc, là hy vọng trong tương lai.

Cơ Tuyết bật khóc, hai hàng lệ trong suốt cháy xuống, cảm xúc cực kỳ bất ổn.

“Còn có ai muốn báo vệ Cơ Tuyết? Ai dám đánh nhau với tao?”

Kim Tứ Hải cười gằn, cực kỳ phách lối ngông cuồng, gần như là vô pháp vô thiên.

Yên tĩnh,

Yên tĩnh như chết!

Toàn bộ cung Hải Vương, thậm chí là toàn bộ hải tộc, đối mặt với phách lối của Kim Tứ Hải cũng không thể làm gì được.

Ai dám cùng hắn đánh một trận? Bảy giờ ai đánh nhau với hắn, người đó phải chết!

Ai đứng ra, con mẹ nó chính là nộp mạng!

“Để lão phu thử lĩnh giáo một chút với tông chủ Kim!”

Lúc này, tất cả mọi người đều không ngờ người bên cạnh Cơ Tuyết, tộc trưởng trước, hiện đám

nhiệm chức nhị trường lão – Cơ Trường Vản lại đứng ra.

Giọng ông ta hơi run rẩy, bước chân có chút không ổn định.

Không khó nhìn ra, ông ta cực kỳ kiêng kỵ, sợ hãi đối với Kim Tứ Hải,

Nhưng,

Ông ta vần đứng ra.

“Nhị trưởng lão!”

“Nhị trưởng lão đừng mà, nhẫn nhịn, nhịn đến khi chờ cậu Trần quay về, chúng ta có thế được cứu!”

Mấy tên trưởng lão còn lại muốn khuyên ông ta, kéo ông ta lại, ngay cả Cơ Tuyết cũng lắc đầu nói: “Nhị trưởng lão, ông không thể đi, Đoàn Phong Trần muốn làm nhục tôi trước mặt mọi người, Cơ Tuyết tôi đơn giàn chính là phải chết!”

‘Tộc trưởng, cô không thể chết, có cậu Trần mà, cô chính là hy vọng của cả gia tộc”.

Trong giọng nói của Cơ Trường Vân tràn đầy tĩnh lặng, kiên quyết: “Chục ngàn năm nay, hải tộc dưới thống ĩĩnh của tôi thì ngày càng suy sụp, vô số anh tài yêu nghiệt đã rời khỏi hải tộc, đầu quân vào nơi khác, trách nhiệm này tôi khó mà thoái thác”.

“Nhịn, tôi đã nhịn cả chục ngàn năm rồi, chính bởi vì nhịn, hải tộc hiện nay mới sa sút như vậy, mới có thế đế một Kim Tứ Hải đứng ỉa đái trên đầu bọn họ!”

“Hôm nay, Cơ Trường Vân tôi không thế nhịn được nữa!”

“Ầm!”

Nguyên khí bùng nổ, áo bào Cơ Trường Vân bồng bềnh, râu tóc tung bay như thác nước, ông ta nhìn Kim Tứ Hải: ‘Tông chủ Kim, bố cậu cũng từng là người của hải tộc, hôm nay cậu lại đứng ở hải tộc giễu võ giương oai”.

“Cơ Trường Vân tôi sẽ thay bố cậu dạy dỗ cậu!”

“Ha ha ha, ha ha ha ha ha!”

Cơ Trường Vân vừa dứt lời, trong cung Hải Vương liền xuất hiện tiếng cười lớn, là bố của Đoàn Phong Trần, Đoàn Long Sinh, giống như nghe thấy chuyện tiếu lâm, cười đến mức chảy nước mắt,

“Ha ha ha, không ốn, tôi cũng không nhịn được, lão già này tuổi đã cao mà còn đùa giỡn như vậy, thật là chết cười mất”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK