Đừng thấy Trần Đức và đám võ giả có thế bay, có thế đạp không di chuyến, tốc độ rất nhanh mà lầm, nếu chí bay thôi thì chắc một ngàn năm cũng chưa thế bay ra khỏi Tây Thần Châu.
Thế nhưng.
Một ngàn năm đó cũng chỉ tính cho những võ giả như Trần Đức mà thôi.
Nếu như thấp hơn anh, có lẽ một vạn năm, mười vạn năm, thậm chí là cá đời cũng không thể rời khỏi Tây Thần Châu.
Mà kẻ mạnh hơn anh, những cao thủ hàng đầu, một ý nghĩ là có thể xuyên qua cả đồng bằng sông núi, đừng nói tới Tây Thần Châu, chỉ trong mấy giây thôi họ có thế đi hết Tây Thần Châu, Đông Bộ Châu, Nam Hạ Châu, Bắc Nguyên Châu, Trung Nguyên Châu, cả đông nam tảy bắc một lượt, đó là chuyện hết sức dề dàng.
Tất nhiên.
Cao thủ như thế, đảo mắt khẳp Đại Thiên Thế Giới cũng ít đến mức đáng thương, võ giả bình thường thì đừng nói tới chuyện gặp, nghe tới thôi cũng đã khó khăn rồi.
Có thế nói, thế giới cúa bọn họ hoàn toàn khác biệt với những võ giá bình thường.
“Được”.
Trần Đức quyết định gặp người cúa đảo Định Thiên một lần.
Cung Hải Vương.
Trong đại điện.
Chắng mấy chốc, võ giá của đảo Định Thiên đã được mời tới.
Đó là một thanh niên còn rất trẻ, thực lực không mạnh, thậm chí có thế nói là hơi yếu, cũng chỉ đâu đó Hợp Đạo đính phong hoặc là cảnh giới Quy Nguyên mà thôi?
“Là anh? Thương Lan?”
Thế nhưng.
Trần Đức vừa nhìn thấy đã lập tức nhận ra hẳn ta.
Đó chính là người đàn ông đi cùng với Vản Tịch Dao trước đó, tên Thương Lan.
Khi đó.
Ba người Vân Tịch Dao, Lảm Không, Thương Lan chính là những người Đại Thiên Thế Giới đầu tiên mà Trần Đức được gặp.
Thế nhưng.
Sau khi anh giết chết Lâm Không, Vân Tịch Dao và Thương Lan cũng không truy cứu.
Chuyện đó đã đế lại ấn tượng rất sâu trong lòng Trần Đức.
Vì thế, đến nay anh vẫn không quên được dáng vẻ của bọn họ.
Thương Lan cung kính đứng dưới đại điện, không còn dáng vẻ cao ngạo từ trong trứng nước, khinh bỉ người của Vân Tiêu Giới vào ngày đầu tiên gặp nhau nữa. Hân ta hành lễ với Trần Đức, nói:
“Trí nhớ của anh tốt thật”.
“Anh tới đây đế làm gì?”
Trần Đức hỏi, giọng nói cực kỳ bình thán, anh và Thương Lan không có tiếp xúc với nhau quá nhiều, chỉ mới gặp nhau một lần, cũng không cần phái khó chịu quá.
“Trận chiến ở Tây Hái đã đấy danh tiếng cúa anh lên rất cao, biết được anh đã đến Đại Thiên Thế Giới, chủ nhản nhà tôi, ừm… Cũng chính là Vân Tịch Dao muốn mời anh đến đảo Định Thiên ôn chuyện, và… Tham gia sự kiện Bồng Lai mười năm một lần của đáo Định Thiên, đây là thiệp mời”.
Thương Lan dùng hai tay dâng lẽn tấm thiệp mời, tấm thiệp như hạc giương cánh, bay lên không trung, một thần niệm từ trong tấm thiệp bay ra, tạo thành một cô gái.
Vân Tịch Dao!
Cô ta rất đẹp, khuynh quốc khuynh
thành, ăn mặc mỏng manh, nhưtiẽn nữ giáng trần, đùi dàỉ thắng tap bị lớp ren mỏng bao trùm, dưới chân là đôi giày thủy tinh sáng lên, xinh đẹp không sao tá được.
“Anh Trần, lảu rồi không gặp, nghe nói anh đã đến Đại Thiên Thế Giới, tôi xin phép dược mời anh cùng Thương Lan đến đảo Định Thiên một chuyến”.
Giọng Vân Tịch Dao trong trẻo, khiến lòng con người ta trở nên êm dịu, đó chí là thần niệm, lại nghe vô cùng sống động, như người thật đang nói vậy.
Trên thực tế.
Tấm thiệp này cũng là một phương tiện đế trò chuyện, nó thông qua đại đạo thiên địa, pháp tẳc trật tự, mang những cánh tượng bên Trần Đức về đảo Định Thiên.