Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Tiêu Giới, đẹp không thế dùng làm cơm ăn, không cỏ thực lực tương xứng với dung mạo, cuối cùng cũng là đồ chơi, nô lệ của người khác!

Nghiêm Hoa vốn là người đứng thứ năm ngoại

viện, một khi luyện kiếm Thiên Ma đến đại viên mãn, thực lực của hấn chắc chắn sẽ đạt đến đứng đầu ngoại viện, đến lúc đó, cho dù là nội viện, cũng không có bao nhiêu người là đối thủ của hắn!

Một Trần Bát Hoang là cái thá gì?

Loại đuôi cần cẩu, phế vật như Từ Phong, Âu Dã Tư Linh thì càng không cần phải nói!

Không có ai đồng cảm với họ, nguyên tắc Tùng Lâm, kẻ mạnh hàng đầu, kẻ yếu chọc vào kẻ mạnh, thì là đáng chết, không đáng sống!

“Bát Hoang sư đệ, không, sau này nên gọi cậu là Hoang huynh”, Từ Phong uống ngụm rượu mạnh, cười nói: “Cậu xem, những người lạnh lùng vô tình này đều đang đợi xem trò cười của chúng ta, đợi cái chết của chúng ta, chẳng lẽ võ giả thực sự chỉ có thể vô tình sao?”

Đến bây giờ, Từ Phong vẫn không cảm thấy Trần Đức là đối thủ của Nghiêm Hoa, ở lại đây, anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng, chí là anh ta vẫn có suy nghĩ của mình về con đường võ đạo.

“Tôi vẫn luôn cho rằng võ giả là bảo vệ, là cứu người, tiếc rằng ai ai cũng cười tôi quá điên khùng”.

“Vậy sao? Tôi lại cảm thấy không phải anh điên khùng, mà là những người đó ngu dốt”, khóe miệng Trần Đức cong lên ý cười, võ đạo của anh, chẳng phải là như vậy.

“Cho nên, từ khi tôi vào viện, chỉ có cậu mới coi tôi là bạn thực sự…”, Từ Phong thở dài, đôi mắt hiện lên vẻ cô đơn.

Từ Phong, tôi tin thành tựu tương lai cúa anh sẽ vượt qua bất kỳ ai ngồi đây”, Trần Đức nói.

Không phải anh an úi Từ Phong, mà là cảm thấy Từ Phong thực sự có thế sẽ mạnh lên, bởi vì lòng tin của anh ta rất kiên định.

Theo lý, một võ giả sinh ra ở Vân Tiêu Giới, từ nhỏ đã phải hiếu quy tắc của Vân Tiêu Giới, nhưng anh ta vẫn giữ được đức tính tốt, không nhuốm bùn.

Kể cả bản thân Trần Đức cũng không làm được điều này, có lòng tin như vậy, và cố gắng vì nó, thì sao không mạnh lên được?

‘Tỏi cũng nghĩ như vậy”, Từ Phong lộ ra hàm rang trắng tinh, cười rất phóng khoáng nói: “Mạnh là gì, cường giả, không gì khác hơn là bảo vệ người

mình quan tâm, vật quý trọng, cho dù hy sinh tính mạng vì nó, tôi cũng tuyệt đối là cường giả.

“Hôm nay nếu Từ Phong tôi chết thì vẫn là cường giả một thời, cậu nói xem?”

“Ha ha, uống!”

Trần Đức không trả lời Từ Phong, nâng chai rượu và chạm với anh ta.

Hai người ngồi đối diện nhau, coi như không nhìn thấy hàng chục ngàn võ giả khác, thảo luận võ đạo, thảo luận tương lai, thảo luận về cường giả, đồng thời, Trần Đức cũng cố ý mà như vô tình chỉ điểm Từ Phong, hai người đều có thu hoạch phong phú.

Một canh giờ trôi qua, bổng nhiên,

“Ầm!”

Một tiếng vang lớn truyền ra, Võ Nhai trên mực nước biến hai ba ngàn mét bỗng nhiên chấn rung, như động đất cấp mười, ầm ầm vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK