Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì, Lâu Tử Phong cũng muốn thôn tính cô ta!

Năm đó, Lâu Tứ Phong dùng kẹo để lừa cô ta đến nơi không một bóng người, định vươn móng vuốt ra, nếu không phải tôi tớ của cô ta kịp thời xua’t hiện, e rằng cô ta không thể sống đến ngày hôm nay!

Nhà họ Lâu so với nhà họ Ưng, hoàn toàn là cặn bã trong cặn bã, nếu là lúc bình thường, nhìn thấy cô ta, chỉ có thể cúi đầu không dám nhìn thẳng.

Làm con chó cho cô ta cũng không xứng.

Bây giờ, còn nói là anh trai cúa cô ta? Không biết xấu hổ!

Người nhà họ Lâu đúng là bỉ ổi vô liêm sỉ, hạ lưu!

“Em gái Thanh Vũ, anh cảm nhận được khí tức của em, nên đặc biệt đến đây gặp em, em không thế nhớ ra anh thì không cần phải ép buộc bản thân, em không cần phải nhớ anh, anh nhớ em là được rồi”, Lâu Tử Phong vui vẻ cười với cô ta, hiện tại, hắn không dám có ý đồ gì với ưng Thanh Vũ, dù sao thL.cô ta đã đến Vô Song môn, môn chủ Vô Song môn Ngụy Vô Minh biết thân phận của cô ta, e rằng sớm đã nghĩ trăm phương ngàn kế thông báo cho người nhà của cô ta!

Lúc này mà hân ra tay, chắc chắn là tìm đường chết!

Điều duy nhất có thể làm là lấy lòng, nịnh bợ, tạo mối quan hệ tốt đẹp!

Việc thôn tính, hoàn toàn có thể tìm cơ hội về

sau.

“Tôi hỏi lại một lân nữa, là kẻ nào, muốn lấy tay và chân của em gái Thanh Vũ!”

Ngay lập tức, không đợi ưng Thanh Vu nói tiếp,

Lâu Tử Phong lại quét mắt về phía đám đông, lời nói của hắn lạnh thấu xương.

Không chút chú ý đến Trần Đức ở một bẽn, ánh mắt dần trở nên có chút nghi hoặc, ngưng trọng, Lâu Tử Phong, con trai của Lâu Thiên Khung?

Oh, Thật thú vị!

“Xin lỗi Diêm Vương!”

“Diêm Vương, tôi sai rồi!”

Lâm Cống, Lục Tử Ngang đồng thời nhận sal, lúc trước chính là bọn chúng muốn tay và chân của ưng Thanh Vũ, lúc này đang vô cùng kinh hoàng lo

sợ.

Gần như không chút do dự, cả hai cùng giơ tay đánh gãy một tay và một chân của mình, lấy điều này để xin Lâu Tử Phong tha thứ!

Bọn chúng biết rất rõ, đối mặt với Lâu Diêm Vương, không ai có thể cứu được bọn chúng, cho dù môn chú Vô Song môn đích thân đến đây cũng không có tác dụng gì.

“Xem như các người biết điều”.

Nhìn thấy hai người hiểu chuyện như vậy, Lâu

Tử Phong cũng khinh thường, lười ra tay, đám giun dế này không đáng.

Đồng thời, hắn nhìn đến tất cả mọl người trong Tàng Kinh Các, uy nghiêm nói: ‘Tất cá các người tại đây đều nhớ lấy cho tôi!”

“Âu Dã Tư Linh là người phụ nữ của tôi, ưng Thanh Vũ là em gái tôi, ai cũng không được phép động đến, càng không cho phép xúc phạm, cho dù là ức hiếp các người hay giết các người, cũng là vinh hạnh cúa các người, hiếu chưa?”

“Vâng, Diêm Vương, vâng, chúng tôi đã hiểu!”

“Xin nghe theo lệnh của Diêm Vương”.

“Diêm Vương, chúng tôl đã nhớ kỹ!”

Đám người sớm đã khiếp sợ đến run lẩy bẩy, vội vàng đáp lại, ngay cả Công Tôn Hằng cũng không nhịn được gật đầu như gà mổ thóc, đâu còn phong thái của một kẻ mạnh, một viện trướng?

Bên ngoài Tàng Kinh Các, những đệ tử Vô Song môn đang xem kịch không ai cười nhạo hay khinh thường bọn họ, đối mặt với Lâu Diêm Vương, lộ ra bộ dạng như vậy là rất bình thường, còn bình thường hơn cả ằn cơm uống nước, hoàn toàn là đfêu hiển nhiên, nên là như vậy!

Ai bảo hắn là Lâu Tử Phong, Lầu Diêm Vương, còn là cháu trai của người canh giữ?!

Từ năm năm trước đã trấn áp được thế hệ trẻ của Vô Song môn, phá vỡ sự tồn tại của thế hệ cũ, hiện tại, hân còn mạnh hơn, không ai địch nối trong Vô Song môn!

Cúi đầu trước hân, không có gì mất mặt!

“Anh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK