Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh bước chân lẽn thảm đỏ, một tay xách quan tài bằng đá màu đen, một tay xách bình rượu, từng bước từng bước đến gần khách sạn!

Tốc độ không nhanh không chậm.

Mỗi một bước đi, dưới chân anh sẽ xuất hiện một dấu chân lõm sâu xuống!

“Rắc!”

“Râc!”

“Rắc!”

Thảm đỏ rạn nứt!

Gạch lát nền bị vỡ!

Sàn nhà lõm xuống!

Tất cả ánh mằt của mọi người đều bị anh thu hút, khi bọn họ nhìn thấy bóng dáng của anh xuất hiện, ai nấy cũng đều kinh hãi!

Nhiều người vô cùng ngạc nhiên và hoáng hốt!

Thằng nhóc này là ai?

Vậy mà dám đụng vào ưng Sát?

Còn dám vác quan tài đến đây?

Bị điên ròi sao?

“Trần, Trần Bát Hoang?”, người đầu tiên lên tiếng là Lăng Không, hắn ta lập tức nhận ra Trần Đức ngay, sâc mặt trở nên rất hung dữ, nghĩ đến chuyện ớ thành Thông Thiên, hãn ta vẫn rất khó chịu: “Sao mày dám tới đây, tự tìm đường chết!”

“Trần Bát Hoang…” Tô Lăng Tuyết nhìn chằm chằm, há hốc mồm miệng.

Thật sự đến rồi!

Mặc dù cô ta nghĩ có một phần vạn khả năng Trần Bát Hoang sẽ xuất hiện, nhưng Tô Lăng Tuyết vần rất ngạc nhiên khi nhìn thấy anh.

“Chính là hán, Lăng Tuyết, con trông chừng hân, bố đi thông báo với tông chủ”, Tô Trung Dương vội vàng bước ra khỏi đám đông, liên lạc với thuộc hạ.

“Tông chủ!”

“Tông chủ!”

Bốn người Trình Lâm Phong, Đoạn Nguyên,

Diệp Vô Song và Lưu Tuấn Hiền tràn đầy phấn khích, khi nhỉn thấy Trần Đức vào thời khắc sinh tử, bọn họ đã khóc, cho dù là Trình Lâm Phong cũng đang nước mắt rưng rưng.

Âu Dã Tư Linh ở trong khách sạn, nước mầt không khỏi lăn dài, nhln châm châm bóng dáng ấy, bóng dáng mà cô ta đã ngày nhớ đẽm mong, hơi thớ bông nhiẻn trớ nén rất không ốn định.

Anh ấy thực sự đến rồi!

Dù biết là không thế nhưng anh ấy vẩn đến!

Trong lòng Âu Dã Tư Linh dậy sóng, vừa mừng vừa lo.

Rất nhanh.

Trần Đức đã bước đến trước cửa.

Cời dây trói trên người của bốn người Trình Lâm Phong, lấy ra bốn viên đan dược nhét vào miệng bọn họ.

“Rầm!”

Cùng lúc đó, một tiếng động lớn vang lẽn, cỗ quan tài trong tay đập xuống đất, nằm ở trước khách sạn, ánh mắt quét qua Quách Ly Long và nhóm người Tô Lăng Tuyết, sau đó dán chặt vào

mặt Âu Dã Tư Linh, anh uống một ngụm rượu mạnh, giọng trầm thấp nói: “Xin lổi, tôi đến muộn rồi”.

Mùi rượu thơm thoang thoảng tỏa ra từ cơ thế Trần Đức, dưới sự chú ý của mọi người, anh lặng lẽ đứng trước cứa khách sạn cùng một cỗ quan tài.

Ánh nắng mặt trời chói chang kéo bóng người của anh ra rất dài rất dài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK