Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đệ Ngũ Thường vẻn và cổ Lục Đạo cũng coi như quen biết.

Mấy chục năm trước, họ đã từng cùng sánh vai tác chiến, là cường giả hàng đầu cúa Vân Tiêu Giới,

mấy chục năm nay, đương nhiên dung mạo cúa họ sẽ không thay đổi gì, Cổ Lục Đạo vừa nhìn là nhận ra ông ta.

“ừm, quen”.

Đệ Ngũ Thường Vân cất giọng bình tĩnh: “Trên người Trần Bát Hoang chày dòng máu của gia tộc Đệ Ngũ tôi”.”

“Cái gì?”

Cổ Lục Đạo kinh ngạc: “Cậu ta là người của gia tộc Đệ Ngũ các ông?”

Sau đó, chưa đến hai giây, Cố Lục Đạo bừng hiếu ra: “Phải rồi, cũng chỉ có người của gia tộc Tây Hái các ông, thiên phú mới cường mạnh như vậy, ha ha…”

“Sư tôn, xin lỗi đã không nói chuyện này cho người”.

Trần Đức hơi trầm ngâm: “Thực ra lệnh bài Tử Cực mà Tư Linh cầm ban đầu là của con”

Nói đến đảy, Trần Đức dứt khoát kể lại quá trình quen biết Đệ Ngũ Hiên, Đệ Ngũ Thường Vân cho Cổ Lục Đạo.

Đệ Ngũ Thường Vân đứng một bên, không làm phiền, ông ta không vội lúc này.

‘Thì ra là vây”.

Sau khi nghe xong, Cổ Lục Đạo thờ dài: “Bát Hoang, chuyện bố mẹ là chuyện lớn, con đi cùng Thường Vân đi”.

“Được, cảm ơn sư tôn cho toại nguyện!”

Trong lúc nói, Trần Đức lấy một chiếc nhẫn và mẩy túi càn khôn ra: “Sư tôn, dan dược, linh tinh trong chiếc nhẫn này, là cho người, những thứ trong túi càn khôn, làm phiền người giúp con giao cho Từ Phong, Tư Linh, Mộng Vũ”.

“Nói với bọn họ, con không thể đích thân từ biệt bọn họ”.

“Yên tâm đi, ta nhất định giao cho chúng”.

Cổ Lục Đạo nói.

“Đi thôi!”

Hai người từ biệt gần xong, Đệ Ngũ Thường Vản xen vào đúng lúc, vung tay, lập tức hư không đen tối ập về phía Trần Đức, hai người lập tức biến mất trước mặt CỐ Lục Đạo.

Trong hư không là một vùng dòng cháy hôn loạn, Trần Đức và Đệ Ngũ Thường Vân mỗi người đều ấn trong bộ phòng ngự, ngăn chặn sự nuốt chửng, quấy nhiễu của dòng hỗn loạn, đi thẳng về phía trước, mất khoảng bảy tám tiếng!

Cuối cùng Đệ Ngũ Thường Vân đưa theo Trần Đức nhảy vọt ra khỏi dòng hỗn loạn không gian, xuất hiện trên không trung của vùng biến mênh mông!

“Nơi này là Tây Hải ư?”

Trần Đức nhìn phía dưới, vừa nhìn cũng không thấy tận cùng, nước biển mênh mỏng cuồn cuộn sục sôi, trong lòng chấn hãi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK