Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phía dưới, nhà họ Long ở Tây Hải, gia tộc Đệ Ngũ, tộc trưởng mới của nhà họ Tạ khom lưng hành lễ, kế cả là Tố Trường Không là Thánh Nhân đỉnh phong, tộc trưởng nhà họ Tố, trước đây không thèm đế ý đến Trình Lực, lúc này cũng chúc mừng, bẽn cạnh ông ta, Tổ Hàn Hương mặc váy dài như tiên nữ, tỏ vẻ mặt đầy sùng bái, ngưỡng mộ nhìn Trình Lực.

Trên thực tế, không chí cô ta, những người được gọi là thiên tài, yẽu nghiệt Vân Tiêu Giới ngày xưa so với Trình Lực, hoàn toàn là trăng sáng và hạt cát, vốn không xứng để so sánh!

“ừm”.

Trình Lực đứng trên cao, mặt không cảm xúc, mái tóc dài cuồn cuộn như thác nước, khí thế, mạnh

mẽ, khuôn mặt băng lạnh, kiêu ngạo như thường lệ, cao cao tại thượng, coi thường tất cả, hai tay khoanh trước ngực, đảo nhìn bốn phía, cất giọng hùng hồn không hề báo trước nói:

“Trần Bát Hoang, cho mày thời gian mười hơi thở, cút đến trước mặt tao, dập đầu nhận tội, dâng lên tính mạng của mày, nếu không, tất cả mọi người trong vùng mai táng Thần Ma sẽ mất mạng vì sự chậm trề, trốn tránh của mày!”

Người mà Trình Lực muốn giết đầu tiên sau khi đột phá, không phải ai khác, mà chính là Trần Bát Hoang!

Trần Bát Hoang không chỉ giết chết em trai của hắn ta, giết chết nô bộc Cấu Vương của hắn ta, hai người lão ưng, còn đánh tộc trưởng của ba gia tộc Tây Hải bị thương nặng, một tháng nay, thậm chí hắn ta còn nghe thấy có người trong vùng mai táng Thần Ma nói Trình Lực hắn ta không bằng Trần Bát Hoang, người của mình bị thương nặng, chỉ có thể dám nhẫn nhịn!

Trần Bát Hoang huênh hoang nổi trội, hoàn toàn che lấp hắn ta!

Trình Lực vẫn luốn giấu trong lòng, trước đây không ra tay, hoàn toàn là vì hắn ta đang trong thời khắc quan trọng từ Thánh Nhản mười tám giai đột

phá đến mười chín giai, sau đó, lại đến vùng mai táng Thần Ma tìm kiếm cơ duyên, với hắn ta, những chuyện này quan trọng hơn việc giết người.

Lúc này, hắn ta đã đột phá, đạt đến Thánh Vương!

Cần thanh toán, đương nhiên phải thanh toán.

Nếu không, mặt mũi của hắn phải để ở đâu?

“Vãi, Trần Bát Hoang, mày ở đâu, mau ra đi!”

“Trần Bát Hoang đáng chết, cậu Trình gọi mày, còn không mau chóng ra đi!”

“Trần Bát Hoang, tên ngốc nhà mày, tự mình chọc giận cậu Trần, thì tự chịu trách nhiệm, chẳng lẽ mày muốn tất cả bọn tao chôn sống theo mày hả?”

“Trần Bát Hoang, tên chó nhà mày, mau chút ra đây!”

Trình Lực vừa dứt lời, trong vùng mai táng Thần Ma, tất cả võ giả nối giận, từng lời lên án vang trời lấp đất, họ đều mắng Trần Đức bằng nhưng lời tục tĩu khó nghe.

“Cậu Trình!”

Đúng lúc này, một bóng hình từ xa hạ xuống

phía trước Trình Lực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK