Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thi thể rơi từ trên cao xuống, gió xoáy tựa như những cái bàn chải không ngừng xẹt qua, chẳng mấy chốc, thi thể của ông ta đã hoàn toàn biến dạng, máu thịt lẫn lộn.

Dưới chân Thiên Kiếm Phong.

Một đám người đang yên lặng chờ đợi trong bều không khí đầy áp lực.

Đột nhiên!

“Ầm!

Một tiếng nổ vang lên, mọi người vô thức hướng mắt về phía phát ra âm thanh. Vừa nhìn thấy, cả bọn sợ run lên.

Phía trên Thiên Kiếm Phong…

Có… một cái xác rơi xuống!

Vừa chạm đất, cái xác kia lập tức chia năm xẻ bảy, gần như biến thành một đống bùn, mùi máu tươi gay mũi xộc lên, xương trắng cùng thịt vụn văng tứ tán. Mấy người Lục Tâm, Triệu Phong, Chương Hằng, cùng với sáu gã thái thượng trưởng lão của nhà họ Chương đều bị bắn tung tóe khắp người.

Ngay lập tức…

Mùi máu tươi gay mũi hệt như dao găm đâm thẳng vào khoang mũi bọn họ, cổ họng nhộn nhạo, cảm giác buồn nôn ập đến, thậm chí có hai nữ võ giả tái mặt, nôn ngay tại chỗ.

Tuy bọn họ đã không ít lần giết người, thế nhưng đối với thi thể bị chia năm xẻ bảy như vậy, quả thật mọi người đều cảm thấy rất khó mà chịu nổi.

Thật sự buồn nôn!

Tim Bộ Kinh Phong và Lục Thư Tuyết đánh thót, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Chẳng lẽ…

Đống máu thịt lẫn lộn kia là… Trần Bát Hoang?

Bọn họ chỉ có thể đưa ra phỏng đoán như vậy, bởi vì chỉ có hai người tiến lên Thiên Kiếm Phong.

Một là Phương Tâm Ngọc.

Người còn lại chính là Trần Bát Hoang.

Lại nói, thi thế kia không thể nào là Phương Tâm Ngọc được, với thực lực của ông ta, sẽ không có chuyện bị đánh rớt xuống Thiên Kiếm Phong.

Trần Bát Hoang chết rồi ư?

Không chỉ bọn họ, mấy người Chương Hằng, sáu gã trưởng lão nhà họ Chương, Lục Tâm và Triệu Phong cũng đều nghĩ vậy.

“Ha ha, quả nhiên là thứ rác rưởi”, Chương Hằng cười lạnh, vẻ mặt hắn ta lộ vẻ tiếc hận: “Đáng tiếc không chết trong tay tôi”.

“Cậu chủ, nhìn tình hình này, có lẽ tên nhóc kia đã bị ai đó giết chết”, một gã thái thượng trưởng lão lật đống thịt vụn kia lên, phát hiện có dấu vết đánh nhau, bèn nói ra phán đoán của mình.

“Hẳn là vậy, chú của tôi hiện đang ở trên Thiên Kiếm Phong, nếu gặp phải ông ấy, hắn ta chỉ có một con đường chết!”, Chương Hằng cười ngả ngớn, nói bằng giọng chắc nịch.

Đột nhiên, hắn ta nhìn sang Lục Thư Tuyết: “Tên cô là gì?”

Từ đầu, hắn ta đã chú ý đến Lục Thư Tuyết rồi. Dù sao thì cô gái này cũng rất đẹp, dáng người thon thả, hai chân thuôn dài, gương mặt xinh đẹp, là một trong số ít những mỹ nữ mà hắn ta từng gặp, có thể đạt được 8,9 điểm đấy.

Lần đầu nhìn thấy cô ta, Chương Hằng đã nảy sinh ý định.

Có điều, lúc trước, việc quan trọng nhất mà hắn ta cần làm là giết chết Trần Bát Hoang. Sau khi tên kia chết, đương nhiên, hắn ta sẽ không từ bỏ một mỹ nữ như vậy.

“Cậu Chương, cô ta là Lục Thư Tuyết, cô chủ của nhà họ Lục chúng tôi!”, Lục Thư Tuyết còn chưa nói gì thì Lục Tâm đã lên tiếng nói ra thân phận của cô ta với thái độ ân cần.

“Nhà họ Lục à?”, nghe thấy là nhà họ Lục, Chương Hằng đột nhiên nở nụ cười, giả sử là một cô gái bình thường thì có thế hắn ta không dễ dàng chiếm được, bởi lẽ, nếu đối phương một mực từ chối, dùng cái chết để uy hiếp thì có cố cũng chẳng được gì.

Nhưng nếu là cô chủ của gia tộc thì lại khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK