Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nở nụ cười khẽ.

Nụ cười của cô ta như tảng băng tan chảy, dường như mặt trời cũng trở nên ảm đạm hơn rất nhiều, dù là con gái nhìn thấy cũng bị hẩng mất một nhịp tim. Hạ Lương Xuyên vô tình trông thấy, mặt bỗng cứng đờ, có thế nói là ngây ngấn cả người.

Tuy hắn ta là thánh tử của đảo Định Thiên, Vân Tịch Dao là thánh nữ, hai người ở bên nhau sớm chiều, nhưng nụ cười đó là thứ đã biến mất trên môi Vân Tịch Dao mấy chục năm mới xuất hiện lại.

Dù cô ta cũng hay cười, nhưng đó không phải là nụ cười đến từ tận đáy lòng như hôm nay, mà nó là nụ cười công nghiệp đầy cứng ngắc.

Chí có sự can đảm thồi cũng không đủ.

Cái Thiên Yêu Hoàng thích nhất vẫn là niềm tin đầy bất khuất, không bao giờ cúi đầu, không bao giờ chịu đầu hàng của anh!

Quỳ xuống mời rượu.

Một khi đã quỳ xuống, thì tôn nghiêm ở đâu? Đạo tâm ở đâu?

Nói thật, nếu Trân Bát Hoang mời rượu thật, dù anh không quỳ xuống thì Thiên Yẻu Hoàng cũng sẽ khinh thường anh, thất vọng về anh.

Người có được ấn ký Thiên Tâm thì không được phép cúi đầu, không được phép sợ hãi, phải quyết tiến không bao giờ lùi bước!

Nếu không.

Dù có được ấn ký Thiên Tâm, cũng không thế trớ thành người mạnh nhất một phương, trở thành một cao thủ xuất chúng được.

“Chưa chắc họ đã không biết tôi vay mượn ngoại lực, cũng chưa chắc họ không biết tôi đã trở lại trạng thái bình thường, chí là không có ai dám hy sinh mạng mình đế thử xem nông sâu thế nào thôi”, Trần Đức uống cạn một chén rượu, khóe miệng cong cong nụ cười tươi tắn.

Mấy lão già này quyền cao chức trọng, cũng cả bó tuổi rồi, tất nhiên họ vô cùng tiếc mạng.

Trần Đức cũng ỷ vào điều này đế khiến họ kinh hãi!

Trên khoang thuyền này có bao nhiêu người, thì có ít nhất tám mươi đến chín mươi phần trăm người muốn ra tay với anh, cướp lấy bảo bối trên người anh, nếu không giết gà dọa khí, khiến tất cả phải hãi hùng, thì có thế sẽ còn rất nhiều phiền toái, Trần Đức không thích phiền toái, nếu như có thế giải quyết luôn một lần, thì giải quyết thôi.

Chiếc thuyền nhanh chóng lao về phía trước, tốc độ rất nhanh, một đường đi thẳng.

Thời gian lại tròi qua từng giây, từng phút.

ở trên khoang thuyền, ngoài Trần Đức thì chẳng có ai dám lớn tiếng nói chuyện, há miệng uống rượu, ăn thịt, cực kỳ áp lực.

“Ầm ầm!”

Cuối cùng.

Ba canh giờ sau, bầu không khí áp lực đó cũng tan thành mây khói khi chiếc thuyền ầm ầm lên một tiếng.

Sau khi âm thanh đó tan đi, chiếc thuyền bằt đầu giảm tốc độ, khoảng mười giây sau thì hoàn toàn dừng lại.

“Đến rồi!”, giọng Phương Nhạc Hải hơi đông cứng.

Bấy giờ, chiếc thuyền lơ lửng trên Vân Hải cuối cùng cũng đến gần đảo Định Thiên, trên đảo nhỏ đã có hơn ngàn võ giả đang chờ.

Hơn một ngàn người đó rất mạnh.

Ắt hắn họ đều là những người nối bật nhất trên đảo Định Thiên, trẻ có, già có.

Dẫn đầu.

Là một nam tử, trên người là chiếc áo vạt dài thêu mãnh thú Tường Thụy vô cùng nối bật, đó chính là thánh tử đảo Định Thiên, Hạ Lương Xuyên!

Bên cạnh hắn ta là một cô gái vô cùng xinh đẹp, chim sa cá lặn, khuynh quốc khuynh thành, đó chính là Vân Tịch Dao, thánh nữ đảo Định Thiên từng đến Vân Tiêu giới, cô ta mặc váy trắng, đôi môi đỏ mọng, da trắng nõn nà, ba ngàn tóc dài đẹp không sao tả xiết.

Nhìn ra sau một chút chính là các trưởng lão, cùng với một số đệ tử trên đảo Định Thiên, tính tống lại thì có đâu đó hơn một ngàn người.

Chiếc thuyền vừa mới cập vào bờ, Phương Nhạc Hải chưa kịp nói chuyện thì mọi người trên khoang đã không thế chờ nổi, vội vàng nhảy xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK