Xung quanh võ đài,
Mọi âm thanh đều im bặt,
Kim rơi cũng có thế nghe rõ.
So với chấn động của bọn họ, ngược lại Trần Đức cảm thấy không có gì,
Nói thật,
Ba người Ưng Tuyệt Võ quả thực rất mạnh.
Ba Thần Tôn đỉnh phong đủ để sánh với Thần Vương.
Nếu chân chính so sánh về sức chiến đấu, anh không thế nào ung dung như vậy,
Chỉ là,
Ai bảo bọn họ dùng Tam Thần Đại Trận chứ?
Tam Thần Đại Trận đối với bọn họ mà nói có thế gia tăng thực lực, nhưng cũng đế lại tai họa ngầm, để lại cửa sau, cửa sau này vốn chỉ có chủ nhân chân chính của Tam Thần Đại Trận mới có chìa khóa để mở.
Nhưng Trần Bát Hoang là ai?
Anh là người tu cả hồn cá võ, sức mạnh thần hồn mạnh hơn so với cảnh giới của anh.
Nói không khoa trương chút nào,
Nếu như đơn thuần so đấu với thần thức, anh
tuyệt đối có thể chiến với Thần Vương!
Vì vậy,
Đối với người khác mà nói thì cần chìa khóa cửa sau, đối với Trần Đức thì không cần.
Cái này giống như một người khổng lồ đến trước nhà của người lùn, người khống lồ còn cần chìa khóa để mở sao?
Một lực giáng xuống,
Cứ trực tiếp phá vỡ là được!
Cứ đơn giản thô bạo như vậy!
Huống chi, cửa sau của ba người mặc dù có chìa khóa, nhưng cuối cùng vần có khe hờ, đơn giản hơn nhiều so với bình thường áp dụng công kích thần hồn.
Công kích thần hồn giống nhau, bình thường có thể tạo nên một phần sát thương, nhưng trong tình huống bọn họ bị lưu lại ấn ký và lỗ hống, đú đế tạo nên 10000 phần sát thương!
Trần Đức cũng không ngờ Tam Thần Đại Trận bọn họ luyện lại là thứ chẳng có gì lợi hại này,
Một mặt, anh có hơi thất vọng, mặt khác cũng
có vài phần ấn tượng với cái tên hại người đầy nham hiếm tên Thư Vân Phi này.
Khi mọi âm thanh đều lâng xuống, trên sàn đấu võ, không gian đột ngột xuất hiện một trận chấn động,
Tiếp đó,
Hư không xé toạc ra một khe hở,
Cổ Lục Đạo chậm rãi đi ra từ trong khe hờ, áo dài trắng tung bay giống như thần tiên trên trời, từ phong thái đến cốt cách đều đẹp như tiên.