Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy nhiên, đó cũng chỉ là quá khứ thôi.

“Được rồi, chúng ta cùng đi thôi, để lại nơi này cho Bát Hoang”.

Nhan lão người già nhưng tâm không già, rất biết điều cùng mọi người rời đi.

Sau đó, ông ấy đến bên cạnh Lâm Chi Tâm, cung kính nói: “Tiền bối, ông có thể đến thủ đô Hoa Hạ chúng tôi trò chuyện một chút được không? Đợi đến ngày mai hãy dẫn Bát Hoang đi cùng”.

“Được”.

Lâm Chi Tâm gật đầu, ghen tị nhìn Trần Đức: “Nhóc con, CỐ gang lên, tranh thủ sinh một thầng cu kháu khỉnh nào”.

Nói xong, Lảm Chi Tâm trực tiếp biến mất.

Sau đó, Liễu Tông Nguyên, Kì Hàn và những người khác cũng lần lượt rời đi.

“Bát Hoang, Tử Hàm có cần tôi đưa đi không?”

Nhan Huy đi cuối cùng, đến trước mặt Trần Đức, nhìn bé gái đang say giấc trong lòng anh và nói.

“Không cần”.

Trần Đức nói: “Nhan lão, ông về trước đi, tôi sẽ nhờ Ngữ Yên bọn họ đưa con bé về sau”.

Chẳng bao lâu, bảy tám nghìn người đã lên một con tàu khổng lồ và rời khỏi.

Trần Đức lấy ra một viên đan dược, tự mình bón cho Tử Hàm, rất nhanh, cô bé đã tỉnh dậy.

“Anh Bát Hoang!”

Nhìn thấy Trần Đức, đôi mắt to tròn như quả nho của Tử Hàm tràn đầy bất ngờ và hạnh phúc, dường như khiến người ta quên hết muộn phiền.

“Anh Bát Hoang, thật sự là anh sao? Tử Hàm đang nằm mơư?”

“Sao có thế là mơ chứ?”

Trần Đức đặt cô bé xuống đất, chạm vào đầu cô bé nói: “Anh Bát Hoang về rồi, về chơi với em…”

“Anh Bát Hoang…”

Đột nhiên, Tử Hàm ôm chặt Trần Đức: “Em rất nhớ anh”.

Trẻ con không hiểu chuyện, cô bé đã nghe từ Tống Ngữ Yên nơi ở cúa Trần Đức, một cô bé chưa từng biếu hiện sự nhớ nhung, giờ phút này chỉ biết ôm chặt anh không buông.

Khoáng 10 phút sau, Tứ Hàm mới bước ra khói

niêm vui vẻ trùng phùng, Trần Đức đưa theo cô bé, Âu Dã Thanh Vũ, Diệp Khánh Ngôn, Lâm Dao, Kỳ Hồng và Tống Ngữ Yên cùng chơi đùa.

Từ trò trốn tìm đến nhầy dây, bịt mắt bát dê…

Nếu người trong Vân Tiêu giới nhìn thấy, đường đường là Bát Hoang Vương mà lại có một mặt như vậy, không biết sẽ có bao nhiêu người kinh ngạc đến rớt cằm.

Cô bé đó rốt cuộc đẫ tích bao nhiêu phúc đức, mới có được sự cung chiều của một vị thần tôn như thế?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK