Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

.

Chỉ là so với Trần Đức, chẳng là cái đinh gì.

Linh Căn kỳ sơ cấp thôi.

Có đáng chi đâu!

Ánh mắt anh dừng lại trên nguôi Thành Kỳ Võ: “Mày là Thành Kỳ Võ?”

“Đúng vậy, là tao, tao chính là Thành Kỳ võ”, Thành Kỳ Võ đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bước lên phía trước, nhìn Trần Đức từ trên xuống dưới từ trái qua phải một lượt: “Mày là Trần Bát Hoang, Trần Bát Hoang đã giết em tao, cướp đi linh thạch của Lục tiền bối?”

“Phải”.

Trần Đức gật đầu: “Tao đến để lấy đều mày”.

“Phụt…”, đám người La Nhất Công đang uống rượu cười rộ lên suýt nữa phun ra ngoài, như thể vừa nghe câu pha trò hài hước nhất thế giới.

Đây là Trần Bát Hoang, kẻ đã giết Thành Kỳ Văn, diệt Vân Huyền Thương Không, tàn sát không biết bao cao thủ nhà họ Vân đó sao?

Sao lại… bình thường dữ vậy?

Sao có thể thốt ra những lời ngu xuẩn, ngốc nghếch đến thế?

Lấy đầu Thành Kỳ Võ? Đứng trước tuyệt đại cao thủ Vân Bắc nói ra những lời đó???

Bọn họ đã nhẫn nhịn đến cực hạn rồi, dù sao cũng là cao nhân, phải có phong thái của bậc cao nhân.

Thế nhưng, thế nhưng hoàn toàn không thể nhịn nổi!

Thằng ranh này chắc chắn là bị hoang tưởng thời kỳ cuối rồi, không, phải là thời kỳ cuối của cuối mới đúng!

“Lấy đầu tao?”, Thành Kỳ Võ cũng phải phá lên cười, ly rượu vẫn cầm trong tay lắc nhẹ, gã đưa lên miệng một hơi uống cạn, nói với vẻ đùa cợt, thú vị.

“Trên đời này, rất nhiều người muốn lấy đầu tao, nhưng mà tất cả đều đã chết, mày nắm chắc được bao nhiêu phần?”

“Tiểu Võ, khỏi cần dư hơi nói chuyện với nó, đáng chết thì giết phứt đi!”, Cơ Hòa thản nhiên nói: “Đối với rác rưởi, hà tất phải nhiều lời vô ích”.

“Nghe chưa hả?”, Thành Kỳ Võ thản nhiên, khoái trá nói: “Các tiền bối đã không đợi được nữa rồi”.

“À phải, có thể mày không biết đến bọn họ, để tao giới thiệu một chút, ba vị này đều là hiệu phó trường đại học Thương mại Vân Bắc, Quan Chính Dương, Đài Tài Tuấn, Cổ Chí Nghĩa, còn vị này là hiệu trướng, La Nhất Công”.

Sau khi giới thiệu ban giám hiệu trường đại học, Thành Kỳ Võ quay sang Cơ Hòa: “Vị này đến từ Côn Luân Hư, là tùy tùng nhất đẳng của Lục Phong tiền bối, cùng ba người bạn của ông ấy, Dư Kiếm, Khâu Nguyệt Minh, Trần Dược Tùng”.

Trong lúc giới thiệu, thần sắc Thành Kỳ Võ vô cùng ngạo mạn, quen biết được Cơ Hòa là vinh hạnh cực kỳ lớn, cũng như có được một chỗ dựa không thể vững chắc hơn.

Bởi vì, người đến từ Côn Luân Hư.

Không phải ai cũng có tư cách kết bạn làm quen, quen biết, hay ngồi ăn cùng một bàn!

“Cơ tiền bối đã nôn nóng được thấy mày chết đến thế rồi kìa, nhưng mà, tao làm người từ xưa đến giờ đều từ bi thiện lành, tin Phật pháp, chỉ cần mày giao trả linh thạch đã cướp đi hai ngày trước, may ra tao sẽ thương tình cho mày được toàn thây”, Thành Kỳ Võ nói.

Trần Đức cũng lười nói, càng không thích lắm lời vô ích, anh không nhúc nhích, cứ thản nhiên để Thành Kỳ võ thao thao bất tuyệt, dù gì cũng là kẻ sắp chết rồi, anh không ngại nghe đối phương nói nhiều hơn chút nữa.

“Hử? Sợ đến choáng luôn rồi?”

Thấy Trần Đức không nói gì, cũng không nhúc nhích, Thành Kỳ Võ cau mày.

Trần Bát Hoang mà nhà họ Vân, họ Kỳ thổi phồng lên như bong bóng ngoài kia lại hèn mọn như thế ư?

Tuy rằng cho đến giờ, gã vẫn không thèm đề Trần Bát Hoang vào mắt, vẫn biết người này là rác rưởi của rác rưởi, thế nhưng không ngờ lại có thể rác rưởi tột cùng, mạt hạng như vậy, so với rác rưởi của rác rưới còn muốn rác rười hơn nhiều.

Vừa rồi còn dõng dạc xưng tên, bây giờ đã sợ đến chết đứng luôn rồi?

Thất vọng.

Quá sức thất vọng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK