Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù Từ Phong và Âu Dã Tư Linh vẵn đứng bên phía Trần Đức cũng quên cả kích động và mững rỡ, kinh ngạc đến ngây người.

Hai người biết Trần Đức có thực lực rất mạnh, nhưng lại thật sự không ngờ anh sẽ khủng bố đến mức đó!

Nói thật, dù Âu Dã Tư Linh rất tin tướng vào Trần Đức cũng chỉ cho rằng anh có thế đánh một trận với Nghiêm Hoa thì cùng lắm là ngang tay, ngang sức ngang tài thôi.

Suy cho cùng, dù có biến thái thì cũng phải có đường biên ngang và giới hạn mà đúng không?

Nhưng giờ phút này, sự thế hiện của Trần Đức lại thật sự yêu nghiệt đến cùng cực, hoàn toàn không có giới hạn!

Hơn mười ngàn võ giả bên cạnh Võ Nhai không ai là không ngơ ngác, bất kế là đệ tử ngoại viện hay nội viện thì cũng trợn mắt há hốc mồm.

“Còn tưởng rằng sau khi bể quan sẽ mạnh lẳm, ha ha, vẩn chẳng làm nên tích sự gì!”, thoáng chốc, Trần Đức đã đi tới trước mặt Nghiêm Hoa, rũ mắt nhìn hắn nói.

“Cậu…cậu chủ Trần…” môi Nghiêm Hoa khô khốc, sợ hãi, giọng nói không ngừng run lên: “Tha cho tôi, tha mạng cho tôi, cầu xin anh, cầu xin anh tha cho tôi…”

Nói đến đó, người đứng thứ năm ngoại viện….

Không, chính xác mà nói, lúc này Nghiêm Hoa, phải là người đứng đều ngoại viện, hẳn dập đầu quỳ lạy rồi, liên tục dập dầu!

Nghiêm Hoa không muốn chết, hắn thật sự không muốn chết, hắn muốn sống!

“Có thể, nếu mày có thể tiếp một chiêu của tao, tao sẽ cho mày rời khỏi đây”, Trần Đức cười nhạt, ngay sau đó, anh vung chân lên, bùm!

Chỉ nghe thấy một tiếng nổ, Nghiêm Hoa bay lên trời, đột nhiên nổ tung, hóa thành một cơn mưa máu, rào rào rơi xuống!

Nghiêm Hoa, chết rồi!

Chết không còn sót lại chút gì!

Giống như Dụ Lực, thuộc hạ của hẳn, không còn một mảnh hài cốt!

ở phía xa, mặc dù hai thầy trò cổ Lục Đạo và Diéu Mộng Vũ rất mạnh, chỉ cần một trong hai

người này cũng đủ mạnh để tiêu diệt quét sạch ngoại viện. Nhưng lúc này, bọn họ vẫn vô cùng kinh ngạc, có điều sự kinh ngạc của bọn họ không hề khoa trương như hàng vạn võ giả đang đứng bên bờ Võ Nhai, rất nhanh sắc mặt của cả hai đã khôi phục như thường.

“Tên nhóc này, quá là biến thái rồi../’, cổ Lục Đạo có chút không nói nên lời, cho dù ông ta có cùng cảnh giới với Trần Bát Hoang, cũng không làm được như vậy.

Trong lòng Diêu Mộng Vũ càng phức tạp hơn.

Trước đây cô ta còn cười nhạo Trần Đức quá ngông cuồng, quá tự cao tự đại, nhưng bảy giờ xem ra không phải là anh ngỏng cuồng, tự cao tự đại, biểu hiện của anh hoàn toàn bình thường, đó là điều đương nhiên!

Cũng giống như một đại thổ hào tiền tỷ, trên tay đeo chiếc đồng hồ mấy triệu tệ, xem thời gian trước mặt người bình thường, người bình thường nhất định sẽ nghĩ người này ra oai, khoe mẽ!

Thực tế, người ta chỉ đơn giản là muốn xem thời gian mà thỏi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK