Dù giờ mới là giữa trưa, cách buổi tối cả mấy tiếng, nhưng cô ta cũng đã ăn diện và thay đổi một kiểu tóc khác trông có sức sống hơn.
Hơn nữa, Diêm Mộng còn tìm bộ đồ mắc nhất và đẹp nhất ra mặc lên người: “Mẹ, mẹ thấy con mặc bộ này thế nào?”
“Đẹp, con gái mẹ mặc gì cũng đẹp”, Diêm Thanh Nhã khen: “Bộ quần áo này kết hợp với giày cao gót là hợp nhất”.
“Có lý, buổi chiều mẹ có thể đi mua với con không?”
“Đương nhiên rồi”.
Diêm Thanh Nhã biết Trần Đức thích uống rượu nên lấy một bình rượu lâu năm và quý nhất trong nhà ra. Ba người ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm trưa. Vốn, Diêm Mộng còn tưởng bữa cơm này sẽ rất khó nuốt, ai ngờ vừa ăn thử một miếng, ánh mắt cô ta đã thay đổi!
Trời ơi!
Ăn ngon thật!
Cô ta chưa từng ăn món gà coca nào ngon như vậy luôn!
Còn ngon hơn so với đám đầu bếp trong khách sạn nhiều luôn ấy!
Kế tiếp, cô ta bèn thử món thứ hai, món thứ ba…
Trần Đức làm đồ ăn hoàn toàn mở ra sở thích ăn uống của Diêm Mộng, nên cô ta vẫn luôn miệng ăn: “Mẹ, sao mẹ lên tay nhiều thế?”
“Không phải mẹ làm, là Bát Hoang làm”, Diêm Thanh Nhã nói: “Mẹ chẳng thể làm ra món nào ngon như vậy đâu”.
“Hở?”
Diêm Mộng kinh ngạc nhìn Trần Đức: “Tay nghề nấu nướng của anh tốt như vậy luôn?”
“Chứ sao”.
Trần Đức cười, uống một hớp rượu, với anh thì lời khen của Diêm Mộng còn không đáng giá bằng một ngụm rượu.
Nước càng uống càng nhạt, rượu càng uống càng thơm.
Vừa nuốt rượu xuống thì như có một thanh đao cạo qua cổ họng, Trần Đức chỉ cảm thấy cả người thoải mái, trông tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều.
Đa số mọi người trên thế giới khi uống rượu sẽ đau đầu, chóng mặt và say. Rất ít ai có thế giống anh, càng uống càng tỉnh táo.
Anh sẽ không say vì đã có rất nhiều kinh nghiệm.
Diêm Mộng ôm nỗi mong chờ khi được gặp người ấy, vả lại, bữa ăn cũng phong phú khiến cô ta ăn rất ngon miệng. Thức ăn trên bàn hầu như đều bị hai mẹ con vét sạch.
Ăn cơm xong, Diêm Mộng vội vàng lôi Diêm Thanh Nhã đi lựa giày cao gót.
Còn Trần Đức thì rời đi, đến trường tiểu học của Tử Hàm. Ngoài cổng trường, Giang Hồ Hải đang ở cách đó không xa uống trà. Mặt ngoài là uống trà, nhưng thực ra là đang bảo vệ Tử Hàm.
“Chủ nhân!”
Giang Hồ Hải đi về phía Trần Đức, kính cẩn chào: “Cậu đã về rồi!”
“ừ1, Trần Đức gật đầu hỏi: “Trong khoảng thời gian tôi không ở đây, không xảy ra chuyện gì chứ?”
“May mắn không có gì sơ suất, cô Tống và Tử Hàm đều rất tốt, không xảy ra bất cứ chuyện gì hết”, Giang Hồ Hải hơi thẳng người, đáp.
“ừ, cái này cho ông”.