Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng lúc đó, Tư Mã ôn cũng ra tay!

Không cần phải nói gì nữa, chí có giết chết tên kia mới có thế xoa dịu mối hận trong lòng!

Áo choàng trên người bay phấp phới, ông ta rút trường kiếm bên hông ra, ấm trầm chém ra một kiếm. Kiếm khí sắc bén xuyên thủng trời cao, chém gãy không gian, bố ra đám mây, xé rách một máng chân không!

“Rắc, rắc!”

Mặt đất cũng theo một kiếm ấy nứt ra, cùng với vô tận sát khí bổ thẳng về phía Trần Đức.

Đám Đạm Đài Cung Minh, Đạm Đài Tùng đều cảm thấy hoảng sợ không thôi, sức mạnh của một kiếm kia là con người có thế phát ra sao?

Ngay cả bầu trời cũng có thế bổ ra ấy chứ!

Cả đám đều rợn tóc gáy như bị thần chết ghé thăm, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Với một kiếm như vậy thì thanh niên bỗng nhiên xuất hiện kia và Đạm Đài Nguyệt trốn kiểu gì?

Tuyệt đối không thế né được!

“Tư Mã Ôn, dám đánh chủ nhân của tôi, ông chán sống rồi hả!”

Đúng lúc này, một giọng nói gỉà nua chợt vang lên như sấm.

Thoáng chốc, một luồng linh lực như sóng thần bỗng ập xuống, đánh thẳng vào một kiếm kia của Tư Mã Ôn.

Ai ngờ vụ nổ hay tiếng vang trong tưởng tượng lại không xuất hiện, hai luồng sức mạnh khủng bố ấy va chạm vào nhau xuất hiện một mảnh chân không. Khu vực này, không có âm thanh, cũng chẳng có bất cứ sắc thái nào.

Mãi một lúc lâu sau, dư chấn khủng bố kia mới

biến mất.

Chỉ thấy Tư Mã ôn liên tục lùi lại mấy chục bước, sắc mặt trớ nên âm trầm, hết sức khó coi.

Ngay lúc này, lại có một bóng người hạ xuống.

Không, nói chính xác hơn là hai bóng người.

Một người trong đó bị ôm vào lòng, đám Đạm Đài Cung Minh, Đạm Đài Tùng liếc mắt một cái đã nhận ra đó là Tiếu Lục – người giúp việc của Đạm Đài Nguyệt trong nhà họ!

Mà người còn lại, họ cũng biết!

Râu tóc bạc phơ, quần áo đơn giản mộc mạc, thậm chí là hơi rách nát, không biết đã mặc bao lâu, nhìn sơ qua cứ như một tên ăn mày ven đường. Nhưng, lại chẳng ai dám xem nhẹ ông ta!

Bởi vì, ông ta chính là Liều Tông Nguyên – người canh giữ mạnh nhất và cũng là người mạnh nhất Côn Luân Hư!

“Ban nãy, ông ta… gọi thanh niên kia là gì?”, lông mày Đạm Đài Tùng bỗng giật giật, nhớ đến lời nói lúc nãy của Liều Tông Nguyên mà tim như nổ tung.

Nếu ông ta không nghe nhầm thì trước đó Liêu Tông Nguyên đã nói là… ‘dám đánh chủ nhân của tôi’?

Dường như là vì xác nhận Đạm Đài Tùng không nghe nhầm, sau khi Liễu Tông Nguyên hạ xuống bèn xoay người, quỳ một gối xuống trước mặt thanh niên kia nói:

“Chủ nhân, xin lỗi cậu, tôi đã tới chậm!”

Liều Tông Nguyên cũng hết sức bất đắc dĩ, tốc độ của Trần Bát Hoang thật sự quá nhanh, ông ta hoàn toàn không theo kịp bước chân của anh.

Thế nên chỉ có thể ngoan ngoãn nhận lỗi.

Ông ta vừa nhận lổi, mọi người trong Lạc Hoa cốc lập tức mở to mắt, nghẹn họng nhìn trân trối.

Đạm Đài Tùng và Đạm Đài Cung Minh liếc nhìn nhau, đều thấy được vẻ giật mình và khó tin trong mắt đối phương!

Chủ nhân?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK