Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Haha!”

Vũ Văn Hữu cười khẩy, nghĩ rằng Lục Phong chỉ đang cố gắng giữ thể diện mà thôi, trong lòng vô cùng đắc ý, giọng châm biếm nói: “Hành trình đến học viện Vô Song cũng phải mất vài ngày, Diệp Ca, trong mấy ngày này, nếu như cậu không để ý thì chỉ bảo thêm cho đám học viên của Lục Phong nhé, tránh chuyện bọn họ đến Côn Luân Hư lại làm mất thể diện của giới thế tục, cậu cảm thấy thế nào?”

Chỉ bảo thêm?

Ba chữ này thực sự là quá mức chói tai!

Sắc mặt của Lữ Đông Dã và những người khác trở nên cực kỳ khó coi, u ám đến nỗi không thể u ám hơn, mí mắt Lữ Đông Dã giật liên hồi, nếu không phải có Trương Tử Đằng giữ hẳn ta lại thì e là hắn ta đã trực tiếp ra tay rồi.

Diệp Ca là cái thá gì? Dựa vào cái gì? Có tư cách gì mà chỉ bảo bọn họ? Cho dù là cần chỉ bảo thì cũng phải là do cậu Trần, Trần Bát Hoang chỉ bảo bọn họm mới đúng!

Loại người như Diệp Ca, cũng xứng?

Ngay cả Âu Dã Thanh Vũ là người xem trọng đại cục, tính tình tốt, lúc này cũng có chút tức giận.

Chỉ có điều, bọn họ chỉ có thế chịu đựng, nếu làm ra chuyện gì đó bốc đồng vào lúc này thì rất có thế sẽ xảy ra hậu quả không thể cứu vãn. Huống hồ, theo quy định, trên đường đến học viện Vô Song không được phép gây chuyện, không được động thủ, nếu không sẽ bị mất tư cách gia nhâp học viện Vô song!

Như Trần Đức đã dặn dò trước khi anh chuẩn bị rời đi, trong thời gian này bọn họ nhất định phải khiêm tốn, có thể nhịn thì cố gắng mà nhịn!

“Thầy Văn Vũ, xin lỗi, tôi rất để ý!”, Diệp Ca lớn tiếng nói: “Thứ nhất, tôi không có thời gian đế lãng phí với những thứ rác rưởi này. Thứ hai, cho dù tôi có thời gian, bọn họ cũng không xứng để tôi chỉ bảo, một đám phế vật thì cho dù có chỉ bảo thế nào cũng vẫn là phế vật mà thôi!”

Diệp Ca đã từ chối rất dứt khoát, quyết đoán, không có chút gì gọi là do dự!

Trong phòng trà đàm này, Diệp Ca quả thực rất chói mắt, thịnh thế ngất trời, ngay cả Lục Phong, nếu như thật sự động thủ, bọn họ cũng không phải là đối thủ của hắn, trong mắt mọi người, hắn có tư cách từ chối!

“ừm, haha, không sai, thời gian eo hẹp, quả thực không thể lãng phí”, Vũ Văn Hữu có chút khó xử, nhưng lại không biết nói gì mới phải, ông ta cũng không có tư cách ra lệnh Diệp Ca làm gì, làm thế nào.

“Người trẻ tuổi thì tốt hơn là nên kiềm chế chút thì tốt hơn”, Lục Phong cũng rất tức giận và phẫn uất, ông ta rất muốn nói giúp Trần Đức vài câu, nói anh lợi hại đến mức nào, nhưng ông ta biết rõ với tình hình hiện tại, Trần Bát Hoang

Mặc dù cô ta rất tức giận.

“Haha, Lục Phong, mấy tên tàn phế mà ông tìm đến không có tài cán gì nhưng nóng tính quá nhỉ?”, Vũ Văn Hữu ngồi trên ghế vững vàng như một con chó già, cười tươi, không quan tâm chút nào: “Sao đấy, chẳng lẽ là muốn ra tay?”

“Cho hắn cũng không dám”, Diệp Ca lạnh lùng quét mắt qua Lữ Đông Dã, vẻ thách thức trong mắt hắn không hề che giấu chút nào, như thế hắn đang nói: “Có gan thì nhào vô”, “Đệt mẹ mày!”

Lữ Đông Dã càng thêm tức giận, với tính cách điên cuồng, hắn ta trực tiếp vùng ra khỏi sự trói buộc của đám người Đàm Thu, tiến lên hai ba bước sắp xông lên đến nơi.

Lúc này Lục Phong không thể không ngăn cản, lắc đầu.

“Sao mà nhịn được, con mẹ nó tôi chưa từng phải chịu sự sỉ nhục này! Cho dù không thế đến học viện Vô Song, tôi cũng phải dạy cho hắn một bài học!”, Lữ Đông Dã gầm gừ, nếu lúc trước nhìn thấy Diệp Ca, người đứng đầu trong bảng xếp hạng Ngọa Long, hắn ta nhất định sẽ sợ, sẽ chịu thua!

Nhưng, bây giờ hắn ta đã chứng kiến thực lực của Trần Đức càng mạnh hơn, trong mắt hắn ta Diệp Ca không là cái thá gì cả. Giống như người đã từng có một trăm triệu, bạn cho người ta một triệu thì họ sẽ không thèm để mắt đến.

Sự hiểu biết được nâng cao, suy nghĩ và thái độ của hắn ta tất nhiên cũng thay đổi!

“Lui xuống”.

Lục Phong vươn tay ra, uốn ngón tay, điểm vào kinh mạch của hắn ta.

Ngay lập tức, toàn thân Lữ Đông Dã tê dại, trở nên yếu ớt vô lực.

Đàm Thu và Trương Tử Đằng vội vàng đỡ hắn ta đi xuống.

Cả người Lữ Đông Dã mồ hôi nhễ nhại, muốn thoát ra khỏi huyệt đạo bị điểm huyệt, nhưng thực lực của Lục Phong cách hắn ta quá xa, căn bản không thể làm gì được trong thời gian ngắn.

Lục Phong thở dài, ông ta cũng muốn dạy cho Diệp Ca một bài học, nhưng sự thật nằm ngay trước mắt. Một khi ra tay, không những đuối lý mà còn phải gánh chịu tổn thất, dẫn đến hậu quả không thể cứu vãn.

Đến lúc đó, ông ta phải ăn nói với Trần Đức thế nào?

“Haha, vô năng cuồng nộ…”, Diệp Ca cười khẩy, sắc mặt chế nhạo, không xem ai ra gì, dáng vẻ ông đây chính là đệ nhất thiên hạ, vô cùng khinh thường Lữ Đông Dã.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK