Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả người dì Trương run run vì kích động, mắt rớm lệ: “Nếu lão Hà ở trên trời có linh thiên, biết cháu đã trở về, chắc chắn ông ấy sẽ rất vui, thằng nhóc này, mấy năm nay… chắc cháu đã chịu rất nhiều uất ức?”

“Cũng may, cháu không phải chịu uất ức gì cả”, Trần Đức dừng một chút rồi nói tiếp: “Dì Trương… sao dì lại ở đây? Không phải nhà của dì ở dưới lầu à?”

Nghe hỏi vậy, trên khuôn mặt xinh đẹp của Miêu Tiểu Thanh cũng lộ vẻ nghiêm túc, cô ta rất muốn biết lý do.

Dì Trương sững sờ.

Bầu không khí phút chốc rơi vào yên tĩnh.

Dì Trương thở hắt ra một hơi rồi mới nói: “Thật ra cũng không có gì, là dì tự nguyện ở đây, con dì cưới vợ, dì không muốn quấy rầy chúng nên…”

Nhập mật khẩu: 1234

vào trang web лhayho. com mới nhập mật khẩu được bạn nhé!

Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.

Nội dung khóa Vui lòng liên hệ tại đây để lấy password! input.datnhap{background-image: url(https://Tamlinh247.com/wp-content/plugins/dat-pass/inc/lock.svg) !important;background-position: 8px !important;background-size: 18px !important;background-repeat: no-repeat !important;}

được đâu, bệnh của dì sẽ lây đấy, hơn nữa… dì không thể ở xa con dì được”, Trương Ngọc Tiên từ chối mà không chút do dự.

“Tiểu Thanh”, Trần Đức lắc đầu với Miêu Tiểu Thanh: “Dì Trương sẽ không đi theo cậu đâu, dì ấy sợ mình đi xa, Hà Đồn sẽ bị ức hiếp”.

Trương Ngọc Tiên khẽ giật mình.

Không ngờ Trần Đức lại nhìn ra được điều đó, bà ấy rầu rĩ cúi đầu.

“Vậy thì… phải làm sao bây giờ?”, Miêu Tiểu Thanh thật sự không nỡ để Trương Ngọc Tiên ở lại đây, nhưng cô cũng không thế đón con của dì Trương cùng đi được. Việc đó rất là bất tiện, nói gì đi nữa thì bây giờ Hà Đồn cũng đã có vợ.

“Dì Trương, cháu có thể giúp dì chữa bệnh”, Trần Đức nói với giọng tôn kính, thân thiện. Anh nói dối mà không chút ngượng ngùng: “Hơn mười năm mất tích, cháu đã đi học y, cháu chữa bệnh rất giỏi, bệnh lao phổi chẳng là gì đối với cháu”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK