Một tên rác rưới Bán Thánh mà dựa vào cái gì đá hắn?
Nhưng giờ có cho hắn một ngàn cái lá gan thì cũng không dám trả thù. Mà đừng nói trả thù, ngay cả chửi mấy câu thôi cũng đã không dám rồi.
Cơ Tước Mộc đã được chứng kiến sự mạnh mẽ của Trần Đức.
Thế nên, hắn chỉ có thế bụm mặt run lấy bấy và chẳng dám hó hé câu nào!
“Hoang Thiên Vương”.
Chu Nguyên Thần đưa hộp gỗ đến trước mặt Trần Đức, anh nhận lấy rồi mở ra.
Bên trong là một bức thư.
Trên phòng bì có một chữ “Hí”!
Bên trong là tấm thiệp mời dự lề kết hôn.
Điều bất ngờ ở đây là trẽn tấm thiệp mời lại viết ba cái tên, hai nữ một nam, lần lượt là chú rể Đoàn Phong Trần, cô dâu Huệ Nhược Vân, của hồi môn Cơ Tuyết!
Ba chữ của hồi môn cực kỳ bẳt mắt!
Đương nhiên là Trần Đức biết ý nghĩa của ba chữ của hồi môn, nó đến cả vợ bé cũng không bằng!
Sau khi gả đến, chú rề có thể làm bất cứ chuyện gì với của hồi môn kể cả lên giường làm tình.
Nhưng, lại không thế sinh con, địa vị chẳng khác nào tỳ nữ!
Cùng lắm cũng cao hơn tỳ nữ một chút thôi.
Tóm lại, của hồi môn chẳng khác nào một công cụ!
Thoáng chốc, sắc mặt Trần Bát Hoang lập tức thay đối và trờ nẻn hết sức khó coi!
Cơ Tuyết vậy mà lại trở thành của hồi môn?
”Anh, anh Trần, tấm thiệp mời này là Đoàn Phong Trần bảo tôi đưa tới cho anh, hắn ta biết cô chủ rất coi trọng và vẫn nhớ đến anh nên mới bắt tôi đưa nó đến tay anh!”
Cơ Tước Mộc không đợi Trần Đức hỏi đã nói: “Hơn nữa, nhất định phải đưa tận tay anh”.
“Đoàn Phong Trần? Họ Đoàn?1
Trong đầu Trần Đức không khỏi nghĩ đến Đoàn Sơn Nhạc.
Lẽ nào hắn ta có quan hệ với Đoàn Sơn Nhạc?
Có điều, anh lại nhanh chóng lắc đầu phủ định suy nghĩ đó. Đoàn Sơn Nhạc thuộc tộc Bất Tử Điếu, mà trong tộc đó ngoài ông ta ra cũng chí còn lại ưng Thanh Vũ.
“Về Đoàn Phong Trần thì tỏi cũng không biết rõ, hắn ta là người đến từ vùng đất Thái Hư ở Đại Thiên Thế Giới và có thực lực rất mạnh. Có điều… tôi lại chưa gặp bao giờ, tấm thiệp này cũng là hắn ta nhờ người giao cho tôi”.
“Tại sao Cơ Tuyết lại trở thành của hồi môn?”
Giọng nói Trần Đức có chút bực bội, Cơ Tuyết là người phụ nữ của mình nhưng giờ lại thành của hồi môn của kẻ khác, tâm trạng của anh có thể tốt mới lạ.
“Điều này… tôi, tỏi cũng không biết. Đảy là chuyện của cao tầng trong gia tộc, tôi không có tư cách để biết”.
Cơ Tước Mộc run lấy bấy không dám nói dối dù chỉ một chữ, đế thế hiện sự chân thành của mình, thậm chí hẳn còn mở ra thần môn làm mọi người
quan sát sự dao động trong thần hồn của hắn.
Trần Đức nhàn nhạt nói: Tôi biết rồi, anh cút về nói cho Đoàn Phong Trần, tôi sẽ đến tham gia lễ kết hôn của hắn ta!”
“Vâng, vâng, vảng, tỏi chắc chắn, chắc chắn sẽ nhắn lại!”
Cơ Tước Mộc gật đầu, bấy giờ Trần Đức mới bỏ đi mọi uy áp, hắn như được tha tội chết dứt khoát đứng dạy chạy té khói. Cơ Tước Mộc hoàn toàn không dám bay, giống như bị chó dí chạy thầng một mạch xuống núi Vân Tiêu rồi mới bay lên trời.
“Đây không phải là một tấm thiệp mời mà rõ ràng là một bức thư khiêu chiến”.
Bên trong thần hồn, Linh Lung chậm rãi nói.
“Đúng vậy”.