Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đồng thời, trong lòng ông ta cũng đầy lửa giận.

Nếu là ngày xưa, cái loại cảnh giới rác rưởi như Trần Bát Hoang còn chẳng đủ tư cách để nhìn, hay nói chuyện với ông ta!

Thì lấy đâu ra cái việc hoang đường như là khiêu chiến?

Trước kia, đây chính là một chuyện nực cười, hết sức hài hước, ông ta sẽ không thèm để tâm tới!

Với ông ta mà nói, đây chính là sự nhục nhã!

Nhục nhã không thế tả nổi!

Sau mười tiếng cười to, ưng Chiếu đột nhiên dừng lại, khàn giọng nói: “Được, Trần Bát Hoang, tỏi ứng chiến!”

Giọng ông ta đầy gấp gáp, không muốn cho Trần Đức một cơ hội đổi ý nào.

“Bát Hoang, cậu…”, Hác Hách Đường định nói gì đó, nhưng Trần Đức đã lên tiếng: “Tam trưởng lão không cần lo lắng!”

“Ầy, được rồi!”, Hác Hách Đường đành thôi không nói thêm gì nữa.

Sau đó, Tran Đức lại nói:

‘Trận chiến này là trận sống còn của tỏi với ưng Chiếu, các vị tiền bối đang ngồi cùng với thản bằng háo hữu, tôi mong mọi người đừng nhúng tay vào”.

người trông thiên điện đều dùng sâc mặt quái lại nhìn anh, không biết nên nói cái gì mới đúng, nói gì cũng thành sai.

Súng đã lên nòng, không thế không bắn!

Người đứng bên cạnh Trần Đức, mặt tràn đay lo

âu.

Nhìn lại các đệ tử nhà họ Ưng trước đó mặt đầy lo lắng sợ hãi, nhưng bây giờ sắc mặt lại thá lỏng, tràn đầy giễu cợt.

‘Tên nhãi này não úng nước rồi!”

“Chẳng lẽ hắn còn cho rằng mình là đối thủ của Thần Vương sao? Ha ha!”

“Lần trước mượn bảo vật để giết chết hại Thần Vương, lần này hắn còn có thế dựa vào cái gì?”

Trong thiên điện, từng tiếng xì xào bàn tán vang lên cực kỳ chói tai, nhưng hết lần này đến lần khác không ai dám phản bác bọn họ.

Bởi vì lời bọn họ nói là thật.

Thần Tôn sáu mươi giai, dựa vào cái gì mà so với ưng Chiếu?

Võ giả cảnh giới như vậy nhiều nhất nhiều nhất cũng chỉ có thế đánh một trận Thần Tôn đính phong ấy chứ?!

Chiến với Thần Vương, đùa gì thế?

“Nếu là cuộc chiến sinh tử, chỗ này không thích hợp lắm, Chiếu Vương, mọi người chuyển đến sân quyết đấu của nhà họ ưng đi”, lúc này Long Đế chậm rãi mớ miệng.

“Long Đế, ở đây là được, cũng chỉ là chuyện mười mấy giây mà thôi”, ưng Chiếu thán nhiên nói: “Giết chết một con kiến, cần gì phải đến sân quyết đấu?!”

ngay lập tức, Long Đế cứng họng, lời của ưng Chiếu ông ta cũng không còn cách nào phản bác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK