Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chưa chắc họ đã không biết tôi vay mượn ngoại lực, cũng chưa châc họ không biết tôi đã trở lại trạng thái bình thường, chỉ là không có ai dám hy sinh mạng mình đế thử xem nông sâu thế nào thôi”, Trần Đức uống cạn một chén rượu, khóe miệng cong cong nụ cười tươi tân.

Mấy lão già này quyền cao chức trọng, cũng cả bó tuối rồi, tất nhiên họ vô cùng tiếc mạng.

Trần Đức cũng ỷ vào điều này đế khiến ho kinh hãi!

Trên khoang thuyền này có bao nhiêu người, thì có ít nhất tám mươi đến chín mươi phần trăm người muốn ra tay với anh, cướp lấy bảo bối trên người anh, nếu không giết gà dọa khỉ, khiến tất cả phải hãi hùng, thì có thế sẽ còn rất nhiều phiền toái, Trần Đức không thích phiền toái, nếu như có thể giải quyết luôn một lần, thì giải quyết thôi.

Chiếc thuyền nhanh chóng lao về phía trước, tốc độ rất nhanh, một đường đi thẳng.

Thời gian lại trôi qua từng giây, từng phút.

ở trên khoang thuyền, ngoài Trần Đức thì chẳng có ai dám lớn tiếng nói chuyện, há miệng uống rượu, ăn thịt, cực kỳ áp lực.

“Ầm ầm!”

Cuối cùng.

Ba canh giờ sau, bầu không khí áp lực đó cũng tan thành mảy khói khi chiếc thuyền ầm ầm lẻn một tiếng.

Sau khỉ âm thanh đó tan đi, chiếc thuyền bắt đầu giảm tốc độ, khoảng mười giây sau thì hoàn toàn dừng lại.

“Đến rồi!” giọng Phương Nhạc Hải hơi đông cứng.

Bấy giờ, chiếc thuyền lơ lửng trên Vân Hải cuối cùng cũng đến gần đảo Định Thiên, trên đảo nhỏ đã có hơn ngàn võ giả đang chờ.

Hơn một ngàn người đó rất mạnh.

Ăt hẳn họ đều là những người nổi bật nhất trên đảo Định Thiên, trẻ có, già

có.

Dần đầu.

Là một nam tử, trên người là chiếc áo vạt dài thêu mãnh thú Tường Thụy vô cùng nối bật, đó chính là thánh tử đảo Định Thiên, Hạ Lương Xuyên!

Bên cạnh hắn ta là một cô gái vô cùng xinh đẹp, chim sa cá lặn, khuynh quốc khuynh thành, đó chính là Vân Tịch Dao, thánh nữ đảo Định Thiên từng đến Vân Tiêu giới, cô ta mặc váy trắng, đôi môi đỏ mọng, da trắng nõn nà, ba ngàn tóc dài đẹp không sao tả xiết.

Nhìn ra sau một chút chính là các trướng lão, cùng với một số đệ tử trên đảo Định Thiên, tính tống lại thì có đâu đó hơn một ngàn người.

Chiếc thuyền vừa mới cập vào bờ, Phương Nhạc Hải chưa kịp nói chuyện thì mọi người trên khoang đã không thế chờ nối, vội vàng nhảy xuống.

“Chào mừng các vị tiền bối đã đến!”, Hạ Lương Xuyên châp tay với mọi người, tươi cười chào đón: “Thánh chủ lệnh cho tôi chờ ở đây để tiếp đón các vị, mời các vị cùng tôi dời bước đến trung tâm hội họp”.

“Thánh tử khách sáo rồi, mời đi trước dần đường!”

“Thánh tử đích thân ra đón, tôi thấy vô cùng vinh hạnh, không biết Vân thánh chủ đang ờ đâu?”

“Tiền bối Trương, tiền bối Lâm, lâu rồi không gặp, hai vị ngày càng trớ nên mạnh mẽ hơn rồi”, Hạ Lương Xuyên hết sức bình thản, ung dung chào hỏi các cao thủ, thái độ không kiêu ngạo cũng chẳng nịnh hót: “Thánh chủ đang ở trung tâm hội họp chờ tiếp đón khách quý, không thể phân thân được”.

“ồ? Khách quý?”, Trương Hằng Chi hơi khó hiểu: “Không biết là khách quý phương nào mà thánh chủ phải đích thân đón tiếp vậy?”

“Ha ha, một lát nữa tiền bối sẽ hiếu thỏi”, Hạ Lương Xuyên cười, nói kiếu úp úp mờ mở: “Các vị tiền bối, mời theo tỏi đến trung tâm hội họp!”

Hạ Lương Xuyên đón tiếp hơn một trăm người trên khoang thuyền, ánh mắt của Vân Tịch Dao thì vẫn lướt qua đám đông, như đang tìm kiếm gì đó, một lát sau, đôi mắt xanh bỗng khựng lại, tập trung nhìn về phía thanh niên đi ở cuối đám người.

Sau đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK