Trong giai đoạn này, tình hình nhà đất không mấy khả quan, bán một căn nhà cũng không được cái giá đó, đến cả căn nhà mà cô ta đang ở thì e rằng cũng khó.
“Chị thì không sao, nhưng chị lo ảnh hưởng đến con gái, không muốn để con gái dây dưa với một người cha như thế thêm nữa”.
Diêm Thanh Nhã giải thích với Trần Đức, giọng điệu vô cùng căm ghét người chồng đó của mình, thỉnh thoảng còn thở dài thườn thượt, có thể thấy cô ta bất lực đến mức nào.
“Thế này nhé chị dâu, chị có thể gọi điện cho anh ta không? Bảo anh ta ngày mốt qua đây, ngày mốt tôi sẽ nói chuyện với anh ta, biết đâu anh ta sẽ không cần số tiền đó nữa”, Trần Đức nói, mấy chuyện thế này, không gặp thì thôi, nếu đã gặp rồi thì anh phải lo mới được.
“Ầy, Bát Hoang à, chị xin nhận ý tốt của cậu, nhưng người chồng kia của chị đã không còn là con người nữa rồi, nếu như là tên đó nổi giận thì không ai biết anh ta sẽ gây ra chuyện gì đâu”, Diêm Thanh Nhã nói: “Có thể dùng tiền để cắt đứt quan hệ với anh ta thì chị đã mãn nguyện lắm rồi”.
“Chị dâu, tối nay tôi cũng không thể tìm được chỗ ở ngay, chị gọi điện thử xem, chỉ cần có tiền, người như anh ta chắc chắn sẽ đồng ý ngày kia quay lại, như vậy tôi cũng có thể ở thêm hai ngày để đi tìm chỗ khác”, Trần Đức thuyết phục: “Coi như giúp tôi một lần đi, được không?”
“Haiz, thôi được rồi, để tôi thử xem”.
Dù sao Diêm Thanh Nhã cũng là một người phụ nữ tốt bụng, cô ta biết bây giờ bảo Trần Đức đi luôn thì đêm nay anh sẽ phải ngủ đầu đường, vì thế bèn lấy điện thoại, đi ra ngoài gọi điện.
Không lâu sau Diêm Thanh Nhã quay lại, khuôn mặt hơi tái, hiển nhiên cuộc trò chuyện này không mấy vui vẻ.
“Bát Hoang à, tôi nói với anh ta rồi, anh ta đồng ý ngày kia quay lại, hai ngày nay cậu cứ ở đây đi, tìm được nhà rồi hãy chuyển đi”, Diêm Thanh Nhã nói.
“Cảm ơn chị dâu, chị không cần chuẩn bị tiền vội đâu, đến lúc đó tôi sẽ nói chuyện với anh ta”.
Chuyện này nếu đã để Trần Đức biết, vậy anh sẽ giải quyết.
Anh đã gặp quá nhiều loại người kiểu này, Diêm Thanh Nhã suy nghĩ vẫn quá đơn giản, với tính của tên kia, bây giờ cầm tiền, sau này hết tiền tiêu chắc chắn sẽ lại quay về tìm chị.
Diêm Thanh Nhã muốn nói gì đó nhưng Trần Đức đã nói tiếp: “Chị dâu, tôi biết nhà của chị là do bố mẹ chị để lại, chị cũng không nỡ bán đúng không?”
“Trần Bát Hoang này không có bản lĩnh gì khác, nhưng đối phó với côn đồ cắc ké thì cũng khá có kinh nghiệm. Còn nước còn tát, chị cứ thử đi, nếu tôi không khuyên được anh ta thì chị bán cũng chưa muộn, đúng không?”
“Vậy… Haiz, được rồi… cảm ơn cậu nhé Bát Hoang”.
Cuối cùng Diêm Thanh Nhã vẫn đồng ý, ngôi nhà này là tài sản duy nhất bố mẹ để lại, chưa đến lúc bất đắc dĩ, cô sẽ không bán.
Tất nhiên cô cũng không quá hy vọng Trần Đức có thể thuyết phục được người đàn ông kia, như Trần Đức nói, còn nước còn tát, cứ thử xem sao.
Chàng trai trước mặt đã sống ở đây ba tháng, thường xuyên giúp chị mấy việc trong nhà như sửa điện nước, đồ đạc, thân hình khoẻ mạnh, vẻ ngoài cũng khá đẹp trai.
Thành thật mà nói, ngay từ lần đầu gặp Trần Đức, trong lòng Diêm Thanh Nhã đã nảy sinh cảm giác tin tưởng, đó cũng là lý do vì sao cô kể cho Trần Đức nhiều như vậy.
Trong sâu thẳm trái tim, cô vẫn hy vọng Trần Đức có thể thuyết phục được người đàn ông kia.
Trời đã khuya, sau khi nói xong chuyện chính, Diêm Thanh Nhã rời đi, Trần Đức cũng không giữ cô ta lại. Tối nay hậu di chứng sẽ phát tác, thời gian này anh không muốn bị người khác quấy rầy.
Màn đêm buông xuống, Trần Đức ăn một vài thứ, đóng rèm cửa lại rồi về phòng, yên lặng chờ hậu di chứng phát tác.
Kim giờ chầm chậm quay.