Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ừm”.

Ánh mắt Trần Đức quét qua tất cả mọi người trong Thiên Điện, phát hiện ngoại trừ ông lão ngồi ở vị trí cuối cùng, phía bên trái gần anh nhất, những người còn lại đều có bộ dạng thản nhiên, dửng dưng, ngồi tít trên cao, nhìn anh khinh thường.

Rất rõ ràng, những người này đều không coi anh ra gì!

“Trần Bát Hoang, còn không quỳ xuống?”, cùng lúc đó, ưng Tiếu Long lại lên tiếng, giọng nói không lớn, nhung lọt vào tai Trần Đức, giống như chuông lớn đại lữ, tiếng sấm mùa hè, ầm ầm vang lên không dứt.

Tấn công thần hồn!

Ông già đó, mỗi một chữ hét ra đều xen lẫn tấn công thần hồn!

Nếu là người khác ở cảnh giới Thông Thần Nhất Trọng, đối mặt với sự tấn công thần hồn cấp độ này, chắc chân sẽ suy sụp, khiếp sợ!

Nhưng, thần hồn của Trần Đức mạnh đến mức nào? Không chút khoa trương khi nói rằng mặc dù cảnh giới của anh chỉ là Thông Thần Nhất Trọng, nhưng hồn lực sớm đã đạt tới cảnh giới Thần Tôn năm mươi giai, thậm chí còn trên sáu mươi giai.

Thần hồn khủng bố quét qua thức hải của anh, chạm đến Tiên Đài của anh liền biến mất hoàn toàn, không gây ra bất kỳ ảnh hưởng gì cho anh.

Anh vẫn cầm thanh kiếm đứng đó, giống như cây thông già, không hề động đậy.

“Ồ?”, ưng Tiếu Long khẽ kinh ngạc, vuốt vuốt bộ râu dài mười cen-ti-mét, hài lòng cười nói: “Có chút thú vị”.

Sau đó, ông ta giống như đang đùa giỡn Trần Đức, giơ một tay lên.

Ầm!

Trong nháy mắt, linh khí uy lực đáp xuống, sức mạnh to lớn nặng nề như trăm ngàn ngọn núi rơi xuống.

“Răng rắc!”

Chớp mắt, xương vai của Trần Đức biến dạng!

Nứt ra!

Máu thịt đầm đìa!

Dưới lòng bàn chân, mặt nền vỡ vụn, nứt ra như mạng nhện.

“Tên nhóc, đừng chống cự vô ích nữa, quỳ xuống…”, vừa nói, ưng Tiếu Long vừa tiến đến một bước.

Ầm ầm!

Trong phút chốc, sức mạnh trên người Trần Đức đã tăng lên gấp trăm lần!

Dày nặng như bầu trời!

“Ahhh!”

“Quỳ, quỳ cái đầu ông!!!”

Trần Đức gầm lên một tiếng giận dữ, cơ thế có chút cong của anh lại trở nên thẳng tắp, tiếng gầm trầm thấp, không khuất phục!

Long Ngâm trong tay lại vung lên lần nữa.

“Awoo!”

Dường như có hai con rồng thật lao ra khỏi kiếm Long Ngâm, rít lên một tiếng dài, lao thắng về

phía ưng Tiếu Long.

“Tên nhóc ngu dốt…”

ưng Tiếu Long cười khinh thường, đối mặt với kiếm của Trần Đức, chỉ giơ một ngón tay lên, không sai, chỉ một ngón tay, ngay lập tức, hai con rồng ánh sáng đó, nổ tung như pháo hoa, tán loạn, kiếm ý vô tận không tạo ra chút lực tấn công nào, cứ như vậy mà biến mất, một kiếm này đến góc áo của ông ta cũng không chạm vào được!

Từ đầu đến cuối Ưng Chiếu chưa từng ra tay, nhàn nhã nhìn tất cả, giống như xem một vở kịch.

“Tên nhóc, cậu thích động thú phải không?”, Ưng Tiếu Long khẽ cười, đánh một chưởng vào không khí!

Ngay lập tức.

Không gian phía trước Trần Đức sôi sục nổi lên từng gợn sóng, một hình ánh như bàn tay khống lồ đập lên người Trần Đức.

Ầm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK