“Nghe lời anh, trước tiên phải hỏi rõ ràng, nếu là người thuộc gia tộc Bách Hoa mà chúng ta không thể xúc phạm tới sẽ mang tới tai hoa diệt môn, phải biết rằng những người tới đảo Khốn Long lần này đều không phải là kẻ đầu đường xó chợ”.
Không đợi Tô Y Y đồng ý, Tô Vân Phi đã tiến lên chắn trước mặt cô ta, mặt đối mặt với Trần Đức, mang theo vài phần lãnh đạm mà hỏi: “Nhóc còn, mảy tên là gì, cỏ dám báo ra danh tính không?”
“Ha ha…;
Trần Đức đương nhiên biết Tô Vân Phi đang nghĩ gì trong đầu, đàn ông đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, anh cũng không chút nào che giấu, chỉ thản nhiẽn đáp: “Tỏi họ Trần, tên Đức, tự là Bát Hoang, muốn giết tôi sao? Vậy phải xem các người có bản lĩnh đó hay không”.
Tuy rằng Tô Y Y và Tô Vân Phi mạnh mẽ nhưng nếu Trần Đức muốn rời đi thì hai người họ cũng không có cách nào ngăn nổi bước chân anh.
“Trần?…. Cậu họ Trần?”
Nghe đến cái họ này, sẳc mặt Tô Vân Phi đột nhiên thay đổi.
Ngay cả gương mặt xinh đẹp của Tô Y Y cũng ngẩn ngơ.
Bời hai người họ đều biết rõ tới đảo Khốn Long lần này chỉ có một gia tộc họ Trần!
Thế gia thời viễn cổ, nhà họ Trần!
Tại Đại Thiên Thế Giới, thế gia, gia tộc được truyền lại từ thời xa xưa chỉ có ba nhà!
Trần, Tống, Hiên Viên.
Ba gia tộc trọng vọng đứng đầu các thế gia!
Và lần này tới đáo Khốn Long, nhà họ Trần cũng phái người tới rồi.
“Trần… xin hỏi, cậu… cậu là người của nhà họ Trần sao?”
Nghĩ đến khả năng này, giọng điệu của Tô Vân Phi cũng thay đối, xưng hô với Trần Đức từ “mày’ chuyến thành ‘cậu’, thần thái cũng cung kính hơn rất nhiều.
Trần Đức không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại: “Anh nói thử xem?”
Câu hỏi này khiến Tô Vân Phi càng thêm khẳng định.
Ánh mắt, thái độ… lập tức trở nên kính cẩn, thậm chí… thậm chí còn mang theo chút nịnh nọt.
Đảy chính là nhà họ Trần!
Cho dù là một cấp Thánh Tổ, thực lực không sánh bằng tu sĩ bọn họ, cho dù Trần Bát Hoang có thể chỉ là nô bộc tôi tớ của nhà họ Trần bọn họ cũng không dám tùy tiện lổ mãng đắc tội!
Thế gia thời viên cổ, sức nặng của năm chữ này quá lớn!
Nặng nề tới mức nếu xúc phạm tới họ gánh vác không nổi!
Tộc Bách Hoa cũng không kham nổi!
“Không biết là cậu Trần, trước kia xúc phạm tới cậu nhiều rồi, mong cậu bỏ qua cho!”
Tô Vân Phi chắp tay, chỉ kém nước khom lưng hành lề với Trần Đức mà thôi: “Y Y, còn không mau tới xỉn lồi cậu Trần?”
“Xin lỗi? Hừ! Hắn ta đã giết chết người của em, tại sao em phải xin lỗi”.
Miệng nhỏ của Tô Y Y khẽ bĩu, trong lòng rất không thoải mái nhưng luồng nguyên khí dao động trên người vẫn kìm lắng và an tĩnh xuống.
Bởi cô ta cũng hiểu rõ quả thực bản thân không chọc tới nối nhà họ Trần, hai người Tô Danh Tô Diệp chỉ sợ là đã thiệt mạng oan uổng rồi.
Nhưng kêu cô ta xin lồi tuyệt đối không có khả năng!
“Y Y!”
Chết tiệt!
Đây thế nhưng là người của nhà họ Trần!
Tô Y Y có chết ở đây cũng không quan trọng, ngộ lỡ liên lụy tới hắn ta thì phải làm thế nào?
Sắc mặt Tô Vân Phi tái xanh khó coi, hẳn sợ hãi Trần Đức sẽ nổi cơn thịnh nộ, vội vàng nói: “Cậu Trần, tính khí của em gái nhà tôi là vậy, xin cậu đừng trách móc!”
“Ha ha…”