Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng,

Có nguyên khí chưa chắc có thế trở thành Thần Vương.

Không có nguyên khí, nhất định không thể trở thành Thần Vương!

Nguyên khí đánh vào cảnh giới Thần Vương, là thứ đồ không thế thiếu, tương đương với mở cửa lớn của rương báu, không có chìa khóa, dù có vô số vàng bạc bảo vật bày ra trước mắt cũng không thể lấy được.

Học viện Thánh Phong có hàng ngàn bí cảnh, nói thế nào nhí… giống như điện của giới phàm tục địa cầu, người nào muốn sử dụng điện thì chắc chắn phải thông qua trung tâm vận hành điện.

Nếu không, tự phát điện thì rất khó rất khó!

Nâm giữ tài nguyên này, cũng chắng trách học viện Thánh Phong có địa vị như vậy!

“Muốn vào học viện Thánh Phong cần có hai điều kiện, thứ nhất là thực lực thấp nhất phải đạt đến cành giới thần tôn, thứ hai, phải thông qua sát hạch nghiêm ngặt, nhưng có lệnh bài của gia tộc Đệ Ngũ, có lẽ không cần sát hạch”.

Ưng Thanh Vũ cảm thấy mừng cho Trần Đức, khoác cánh tay của anh:

“Nói ra thì trước đây một giáo viên của học viện Thánh Phong cũng muốn nhận em làm đệ tử, vừa hay em cũng có thế đi xem sao”.

“Có người muốn nhận em làm đệ tử?”

“Đúng thể’, Ưng Thanh Vũ vui vẻ gật đầu, cười ngốc nói: “Đồ xấu xa, sau này em có thể ờ bên cạnh anh rồi, he he…”

“Được, vậy chúng ta đến Đông Nguyên một chuyến!”___________________________________________

Nếu mình tìm kiếm nguyên khí còn khó hơn trăm ngàn lần so với tự phát điện ở giới phàm tục, muốn tự tìm được, chẳng khác nào truyện nghìn lẻ một đêm, kẻ ngốc nói mơ.

Cho nên, phải đến học viện Thánh Phong!

“Đừng nghĩ đến Đông Nguyên Tây Hải gì nữa, vẳn nên xem đồ trong nhân Tu Di Nạp trước thì hơn”, lúc này, Linh Lung nói: “Bên trong có không ít đồ tốt đấy”.

Được Linh Lung nhắc nhở, Trần Đức mới lấy lại tinh thần, bắt đầu ngắm nhìn chiếc nhẫn trong tay.

“Đồ xấu xa, nhẫn Tu Di Nạp rất quý giá đó”, Ưng Thanh Vũ cười ngọt ngào: “Kế cả là nhà họ Ưng cũng chỉ có người cấp trưởng lão mớỉ có được, không gian chứa đồ của nó lớn gấp mười đến một trăm lần túi trữ vật”.

“Quý giá vậy sao?”, Trần Đức kinh ngạc: “Nhung, khụ… một người đàn ông như anh, đeo nhản chẳng ra sao cả”.

“Hi hi, đồ xấu xa, anh cũng từng gặp trường lão nhà họ ưng chúng em rồi, anh có thấy trên tay họ có nhẩn không?”

Trần Đức nhớ lại: “Hình như… đúng là không

có”.

“Đúng thế, anh đeo nó lên thì sẽ hiểu ngay”, ưng Thanh Vũ nói: “Chỉ khi đeo lên mới có thể nhìn thấy đồ vật bên trong”.

“Được… thử xem”.

Trần Đức cầm chiếc nhẫn lên, cảm thấy vừa vặn với ngón trỏ, trực tiếp đeo vào, cũng đúng lúc này, chiếc nhẫn đột nhiên biến mất từ tay anh!

Trên ngón tay đế lại một dấu hằn chiếc nhẵn mờ mờ!

‘Thì ra là vậy!”, Trần Đức hiểu ra, nhần Tu Di Nạp này giống với đỉnh Long Vản, có thể tàng hình!

Chí cần anh động tâm niệm, chiếc nhẫn sẽ xuất hiện.

Đồng thời, một vùng không gian rộng lớn hiện lên trong nhận thức của Trần Đức.

Không gian này nhỏ hơn rất nhiều so với đính Long Văn.

Nhưng đúng là nó lớn hơn gấp một trăm lần so với túi trữ vật!

Trong không gian, không có chút hào quang

nào, tối đen một vùng.

Chí có điều, Trần Đức lại có thế cám nhận được mỗi một đồ vật bẽn trong!

Trong chiếc nhẫn, thứ đầu tiên lọt vào mât là một tấm lệnh bài được chế tạo từ vật liệu đặc biệt, bên trên có một chữ “Thiên”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK