Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bất kể trả giá như nào, cô ả nhất định sẽ khiến Trần Bát Hoang phải chịu nỗi đau khố nhất trên đời, đế anh ta mất đi tất cả những gì anh ta quan tâm nhất!

“Nói thật với các cô, hôm nay mặc kệ Trần Bát Hoang có đến đây hay không, các cô đều sẽ chết”, trong mẳt Tô An Khê hiện lên vẻ hả hê nham hiểm: “Ngược lại tôi hy vọng tên khốn Trần Bát Hoang có thế tới đây, ha ha… đáng tiếc, anh ta dám sao? Lúc này cũng không biết đã trốn ở chỗ nào rồi?”

“Tô An Khê, cô sẽ hối hận”, Diệp Khánh Ngôn lạnh lùng cười, lúc trước Tô An Khê là bạn thân của Tống Ngữ Yên, nên đương nhiên cô ấy cũng biết Tô An Khê: “Một khi Trần Bát Hoang trở về, cho dù cô chạy tới chân trời góc bể cũng sẽ tan xương nát thịt!”

“Ồ, thế sao?”, Tô An Khê dựa sát vào trong lòng Cung Bồn Võ Tàng: “Có người mạnh mẽ như ngài Cung Bồn, Tô…à không, Cung Bồn An Khê tôi có gì phải sợ chứ? Nên biết, tôi là vợ bé của ngài Cung Bồn, người phụ nữ của người mạnh nhất thế giới,

Trần Bát Hoang? Ha ha… là cái thá gì!’

“Cung Bồn An Khê? Ha ha, Tô An Khê, mẹ kiếp cô khiến tôi thật buồn nôn…”, Tống Ngữ Yên chưa bao giờ chửi thề, nhưng hôm nay cô ấy không thể nhịn được nữa.

“Mặc kệ cô nghĩ thế nào, gá cho ai thì theo người đó, gả cho ngài Cung Bồn, đương nhiên tôi phải họ Cung Bồn rồi”, Tô An Khê không cảm thấy xấu hổ, ngược lại tự hào: “Sao tôi phái quan tâm đến suy nghĩ của người sắp chết như cô?”

Lời tán thưởng của Tỏ An Khê rõ ràng khiến Cung Bồn Võ Tàng rất thoải mái, ông ta ôm lấy cô ả, trong mắt hiện lên sự cô độc lẻ loi: ‘Tôi phải cảm ơn An Khê, đã cho tôi biết trên đời này còn có một cường giả, người bất khả chiến bại tôi đây rất muốn đấu với người đó một trận”.

Kể từ khi trở thành võ giả, không ai đấu lại được ông ta, từ trước đến nay chưa từng nếm trải thất bại, thậm chí đến người có thế để ông ta đánh một trận đã đời cũng không có. ước mơ lớn nhất của ông ta chính là tìm được một đối thủ, đánh một trận đã đời, sảng khoái!

“Trần Bát Hoang, còn chưa tới sao?”, trong mẳt Cung Bồn Võ Tàng hiện lên sát ý: “Liễu Tông Nguyên, tôi sâp hết kiên nhẫn rồi!”

Sắc mặt Liêu Tông Nguyên trầm xuống, nghiến răng nói: “Cung Bồn Võ Tàng, với thực lực của ông, đứng trước mặt chủ nhân của tôi chẳng là gì, khuyên ông đừng cố chấp không chịu tỉnh ngộ nữa, nếu không thá người, cho dù chúng tôi phải sống mái một trận, cũng phải mai táng các người ở đây!”

Liễu Tông Nguyên vừa dứt lời, hàng ngàn võ phía sau bộc phát linh khí, một cỗ sát khí lạnh lẽo trôi nổi trên không trung, giống như hàng loạt mũi đao vô hình cứa vào mặt đến đau rát!

“Chí dựa vào các người?”, Cung Bồn Võ Tàng không quan tâm, không đợi ông ta lên tiếng, hàng ngàn ninja và võ sĩ phía sau ông ta cũng bùng phát linh khí khủng bố.

Trong số đó, lại có hai ba người là cường giá cảnh giới Địa Tiên!

Làm sao có thế đánh lại đây?

Phải biết là bẽn phía Côn Luân Hư chỉ có một mình Liễu Tỏng Nguyên là cường giả cảnh giới Địa Tiên!

“Chỉ còn mười phút nữa, Trần Bát Hoang vẫn chưa xuất hiện, xem ra…cậu ta sẽ không đến, thật đáng tiếc…”

Cung Bồn Võ Tàng liếc nhìn đồng hồ trên cố tay, trong mắt lóe lên sát ý: “Nếu Trần Bát Hoang đã không đến, các người sẽ vĩnh viền ở bên cạnh tôi, làm nô bộc cúa tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK