Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy bóng người cao lớn trước mắt, đám Âu Dã Thanh Vũ, Lữ Đông Dã, Đàm Thu đều kích động đến nỗi mặt mày đỏ bừng!

Cuối cùng Trần Bát Hoang cũng đến!

Rốt cuộc họ cũng có thể rửa nổi nhục này!

Chẳng cần phải chịu đựng cái cảm giác bị giẫm đạm lên tôn nghiêm cúa mình nữa!

Cả đám đều siết chặt nắm tay, kích động không

thôi!

Giang Hồ Hải trực tiếp quỳ xuống đất: “Hoan nghênh chủ nhân!”

Hai thầy trò Trần Nguyên Bình và Lục Phong cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cuối cùng Trần Bát Hoang cũng đến!

Bọn họ cũng không uổng công chờ!

“Ha ha ha ha ha… ha ha ha ha…”

Bổng dưng, một tiếng cười to chợt vang lên từ phía Hồ Ngạo, hắn ta nhìn chằm chằm Trần Đức, rồi bật cười một cách cực kỳ khoa trương, cười chảy cả nước mắt, hài hước nhìn Trần Đức.

“Mày… ha ha… mày chính là cậu Trần trong miệng bọn họ? Mẹ nó, còn cầu bị giết? ôi, dọa chết tao rồi…”

“Phụt…”, Diệp Ca cũng cười, cười đầy mỉa mai, thất vọng lắc đầu: “Tao còn tưởng trâu cỡ nào, hóa ra cũng giống đám bạn của mày, toàn một lũ rác rưởi! Còn nói là Linh Căn sơ kỳ, tao thấy chẳc ngay cả Linh Căn kỳ cũng chưa đến quá? Uổng công Kỳ Hàn vì bảo vệ người phụ nữ của mày mà bị tao đánh thành cái dáng vẻ kia… ha ha!”

Linh khí dao động trên người Trần Đức rất yếu, bị anh giấu đi, nên cảnh giới thể hiện ra ngoài quả thật chỉ có Linh Căn kỳ.

Với khả năng của đám Hồ Ngạo và Diệp Ca thì đương nhiên không thế nhận ra cảnh giới thật của anh, nên cả đám đều cười ầm lên.

‘Chỉ với con kiến như cậu ta còn định khiêu

chiến cậu Cổ? Trần Nguyên Bình, lần sau có nói khoác cũng tém tém lại chút được không?”, Cung Bất Phàm cười lạnh nói.

“Hừ, một thằng rác rưởi, có tư cách gì so với cổ Tinh Hoa chứ? Ngay cả Hồ Ngạo và Diệp Ca cũng có thế nghiền cậu ta ra cám một cách dề dàng nữa là”, Tử Vân Tử lắc đầu liên tục, thất vọng nói.

Cảnh giới mà Trần Bát Hoang lộ ra cũng coi như mạnh ở giới thế tục, nhưng ở Côn Luân Hư và học viện Vô Song thì thực lực ấy hoàn toàn chẳng là cái đinh gì, cực kỳ bình thường ok?

Trần Nguyên Bình thế mà còn khoác lác nhiều lần trước mặt ông ta, nói cậu ta là yêu nghiệt? Thiên tài?

Tử Vân Tử nghi chắc đầu óc Trần Nguyên Bình bị úng nước rồi?

“Đúng là điên rồi mà, không ngờ thằng ngu đó lại so mình với cậu cổ?”

“Bó tay luôn, đợi nửa ngày vậy mà lại chỉ là một tên ăn hại!”

“Buồn cười là đám người kia vẩn chờ anh ta tới cứu, đúng một đám ngu, bị bệnh hay thích hoang tưởng vậy?”

Từng tiếng bàn tán của mấy ngàn người trên quảng trướng không ngừng vang lên, gương mặt ai cũng lộ ra vẻ khinh bí, chế giễu.

Đúng là úng não mà, với thực lực đó mà đòi khiêu khích Tinh Minh?

Thật sự cười chết tôi rồi!

Bất cứ một đệ tử nào của học viện Vô Song cũng có thể giẫm anh ta dưới chân chà đạp ok?

Giờ phút này, không biết bao nhiêu người cười to, giẻu cợt, chế nhạo, thậm chí còn có người trực tiếp huýt sáo đùa giỡn Âu Dã Thanh Vũ và ưng Thanh Vũ bên cạnh Trần Đức trước mặt anh.

Trần Đức lẳng lặng đứng, dường như không nghe được mọi thứ xung quanh. Trong con ngươi anh tràn ngập vẻ lạnh lẽo, dưới vẻ ngoài bình tĩnh là một cơn giận rợp trời!

Vừa tiến vào học viện Vô Song, từ xa anh đã nhìn thấy anh em, bạn bè, người phụ nữ của mình bị bắt nạt, bị sỉ nhục!

Tôn nghiêm bị người giầm dưới chân, tùy tiện chà đạp một cách trắng trợn!

Trong đó, Kỳ Hàn và ức Thư Huyên còn ngất xỉu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK