Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngừng lại một chút,

ĐỒ Trường Sinh nói tiếp: “Tông chủ, thành Phụng Thiên ở bên trong Hoàng Đô Vô Cương, cậu đến đó, nếu như thời gian cho phép có thế đi tới thành Đan đế thi lấy lệnh bài”.

“Nếu như có thế lấy được danh hiệu Luyện Đan sư cao cấp, dù là Hoàng gia cũng muốn lôi kéo và chiêu đãi nồng hậu với cậu, đến lúc đó dù là nhà họ Ưng hay những người đi tham dự hôn lề cũng tuyệt đối không tùy tiện động vào cậu!”

“Ồ? Có có lợi ích này hả?”, Trần Đức hơi kinh ngạc, điều này anh vần chưa tìm hiểu qua.

“Phải, nhưng cụ thế thì chúng tôi không tìm hiếu được nhiều, đợi đến Hoàng Đô rồi, cậu có thế tìm hiếu một chút, dù sao thì… Luyện Đan sư lợi hại thật sự cũng sẽ hội tụ trong Hoàng Đô, hướng thụ những đãi ngộ mà chúng tôi không được”, Đồ Trường Sinh mang theo mấy phần phấn chấn.

Trần Đức có thân phận Luyện Đan sư này, Đồ Trường Sinh sẽ an tâm hơn rất nhiều về chuyến đi đến nhà họ ưng, đồng thời cũng cực kỳ mong đợi đan dược trong túi đựng đồ.

Cùng lúc đó,

Bén trong Thánh Khư._______________________

Ba người Diệp Vô Song, Đoạn Nguyên, Lưu Tuấn Hiền bị thương nặng gần như sắp chết, trước mặt bọn họ, một bóng dáng người đàn ông đứng ngạo nghễ khoanh tay nhìn xuống bọn họ.

Lăng Không!

Chuyến đi Thánh Khư lần này, Lăng Không đã lấy được cơ duyên cực lớn!

Cánh giới cúa hăn vốn từ Địa Tôn Lục Trọng trực tiếp đạt đến cánh giới Thiên Tôn Bát Trọng!

Tốc độ có thể nói là tương đối kinh khủng!

Mặc dù trong Thánh Khư có rất nhiều người mạnh hơn hân, cơ duyên lấy được cũng nhiều hơn, nhưng đối phó với ba người Diệp Vô Song, Đoạn Nguyên, Lưu Tuấn Hiền thì dư sức có thừa.

Mặt khác,

Ba người này cũng không có chút ích lợi nào ở Thánh Khư.

Một chuyến đi tay không!

“Lưỡng Nghi Tông chúng mày quả nhiên giống như trong truyền thuyết, là tông môn rác rưởi, ha ha…”, Lăng Không lạnh lùng cao ngạo.

Hài hước tới cực điểm,

Sau khi lẩy được cơ duyên, hắn một mực đi tìm Lưỡng Nghi Tông,

Lý do duy nhất chính là hắn chí muốn đi tìm Trần Bát Hoang rứa nhục trước!

Đáng tiếc người đó lại không tới.

Lăng Không rất thất vọng, vỏ cùng thất vọng!

Hần có lòng tin tuyệt đối, nếu như gặp lại Trần Bát Hoang, hắn nhất định sẽ đè anh xuống đẩt! Dày xéo! Chà đạp!

“Ba người chúng mày quỳ xuống!”, Lăng Không quét ánh mắt khinh bỉ nhìn ba người: “Dập đầu cầu xin tao đi, tao có thể tha cho chúng mày một mạng”.

“Mày muốn giết thì cứ giết”, Diệp Vô Song tính cách cương trực thầng thắn, cô ta nhìn chằm chằm Lăng Không đầy bất khuất: “Loại người như mày mãi mãi chỉ có thể là bại tướng dưới tay sư huynh Bát Hoang, trước mặt anh ấy, mày vĩnh vĩnh không ngóc đầu lên được!”

“Mẹ kiếp đồ đàn bà thúi!”, Lăng Không tức giận, tát một cái vào mặt Diệp Vô Song, đến mức sắc

mặt cô ta đỏ bừng: “Trần Bát Hoang có cái gì tốt mà chúng mày ai cũng báo vệ hân ta? Hả?”

“Không quỳ đúng không, hôm nay ông đảy bắt mày phải quỳ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK