Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mày… mày… Hu hu hu… Thằng nhãi… Mày tiêu rồi… Mày chờ đó cho tao… Híc… mày chờ đó!”, Thang Yến tru tréo lên, mặt mày méo xệch, vội vàng vớ lấy di động trên số pha hấp tấp chạy ra ngoài, đứng ngoài cửa, gào thét lên như mụ điên.

“Mày sẽ phải hối hận… Tao sẽ bắt mày phải hối hận, mày có gan thì ở yên đó… không được đi!”

Nói đoạn, ả xoay người bước xuống cầu thang không dám nán lại lâu.

Bây giờ ả cần phải đến bệnh viện, đồng thời tìm người về trả thù!

“Loại đàn bà này không đánh không được, tốt nhất là ra đường bị xe tông chết cho rảnh. Hôm nay tôi được mở mang tềm mắt hoàn toàn rồi đấy!”, nhìn chằm chằm bóng lưng người vừa chạy khỏi, Miêu Tiểu Thanh chép miệng cảm khái, cô cũng cảm thấy hả giận, dù Trần Đức không ra tay, cô cũng không đứng yên nhìn.

Không chỉ vì cô quen biết với dì Trương, mà nếu đi đường gặp chuyện như vậy cô cũng không nề hà gì xông vào, loại đàn bà này hoàn toàn không cần thương hại hay tôn trọng gì cả.

“Chuyện… chuyện này…”, Trương Ngọc Tiên sợ đến cứng người, bà không ngờ Trần Đức lại đột ngột ra tay như vậy, mặt mày tái ngắt vì hoảng hốt: “Bát Hoang à, lẽ ra cháu không nên đụng vào nó, không nên…”

“Đúng vậy, Trần Đức, lẽ anh không nên…”, ngồi trên xe lăn, Hà Đồn cũng nói: “Nơi này là khu Bắc thành phố Tân, cô ta quen biết rất nhiều anh chị xã hội đen đó!”

“Bát Hoang, Tiểu Thanh, hai người mau chạy đi”, dì Trương lo lắng nói: “Chắc chắn là nó chạy đi kiếm người rồi, hai đứa mau đi đi, nếu không đến lúc nó dẫn người về thì không kịp đâu!”

Nhập mật khẩu: 4321

vào trang web лhayho. com mới nhập mật khẩu được bạn nhé!

Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.

Nội dung khóa Vui lòng liên hệ tại đây để lấy password! input.datnhap{background-image: url(https://Tamlinh247.com/wp-content/plugins/dat-pass/inc/lock.svg) !important;background-position: 8px !important;background-size: 18px !important;background-repeat: no-repeat !important;}

Hà Đồn bỏ lửng câu nói, rốt cuộc chỉ biết thở dài, trong lòng ngập tràn áy náy.

Nói nhiều thì có ích gì?

Cũng tại anh ta tàn phế, vô dụng, nếu như ban đầu không phải anh ta quá sơ xuất thì sao lại bị liệt hai chân, nếu chân còn lành lặn thì đâu ra nông nỗi này.

“Tiểu Thanh, đừng nói nữa, Hà Đồn cũng đâu có muốn vậy, hai người im lặng chút đi, tôi khám cho dì Trương”, Trần Đức nói với Miêu Tiểu Thanh, sau đó quay sang dì Trương: “Dì Trương, tin cháu đi, để cháu khám bệnh cho dì nhé, dì nhắm mắt lại trước đã, nào”.

“Dì…”

Trương Ngọc Tiên toan nói gì nữa, Hà Đồn đã mở miệng: “Mẹ à, mẹ để Trần Đức thử đi, biết đâu có thể trị khỏi thì sao?”

Tuy Hà Đồn chẳng ôm hy vọng gì, nhưng cũng đồng ý thử một lần, có thử mới biết được.

Về phần Thang Yến…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK