Dù sao, Liễu Tông Nguyên cũng từng nghe đến ba chữ Thái Dương Cung, biết sự khủng bố của nó. Mà Kim Hoa và Chung Phi Vũ lại là người nối bật trong thế hệ trẻ của Thái Dương Cung!
Ông ta đứng đằng trước thì ít ra có thế làm một tấm chắn để kéo dài thời gian cho họ chạy trốn.
Nếu lùi lại, vậy hoàn toàn coi như là đã lộ ra phía sau!
Nhưng, một khi Trần Bát Hoang đã ra lệnh thì ông ta chỉ có thế nghe theo.
“Hừ! Rác rưởi!”
vẻ khinh bỉ trên mặt Kim Hoa càng đậm, người cạnh giữ Côn Luân Hư thì sao? Chẳng phải cũng cút đi?
Còn cái tên mà ông ta gọi là chủ nhân, ban đầu Kim Hoa còn tưởng là người nào trâu bò lắm chứ, ai ngờ còn sợ rụt cố trước cả Liều Tông Nguyên.
Còn yếu kém và vô dụng hơn trong tưởng tưởng của hắn ta nữa.
Xem ra, cũng chỉ giết được loại cặn bã như Tư Mã Lâm thôi.
E rằng đầu óc Liều Tông Nguyên đã không đơn giản là bị úng nữa, mà là bị phân vào đầu nên mới làm người hầu cho một kẻ như thế!
Chán thật, đúng là quá nhàm chán.
Vốn, Kim Hoa còn đang có chút hứng thú với Trần Bát Hoang, nhưng giờ chút hứng thú ấy cũng biến mâ’t không còn sót lại chút nào.
Còn gia tộc Đạm Đài thì lại hết sức tuyệt vọng, kia chính là người cạnh giữ mạnh nhất đó!
Là người mạnh nhất trong cả Côn Luân Hư,
Trần Bát Hoang lại bảo ông ta lùi lại, rõ ràng là sợ.
Không có Liều Tông Nguyên, vậy còn có âi có thế cứu Đạm Đài Nguyệt, cứu bọn họ đây?
“Thằng ôn con, giờ mới biết sợ? Nếu biết thì ngoan ngoãn đưa Đạm Đài Nguyệt bên cạnh mày lại đây để khỏi phải chịu nổi đau xác thịt đi”.
Kim Hoa chắp tay sau lưng, kiêu ngạo đến cùng cực, thậm chí còn chẳng muốn hỏi tên Trần Bát Hoang, trực tiếp gọi anh là “thằng ôn con”.
“Trần Bát Hoang, đi mau… anh mau đi đi…”
Đạm Đài Nguyệt luống cuống, trái tim đau đớn không thôi, đẩy Trần Đức ra nói: “Chuyện này không liên quan đến anh, anh mau rời khỏi đây cùng lão Liều đi, chạy được bao xa thì chạy”.
Là một võ giả, lại tỉểp xúc gần gũi với Trần Đức, cô ta rõ ràng cảm giác được điều khác lạ của anh.
Trên người anh hoàn toàn chẳng có chút dao động linh khí nào, thậm chí là không thế cảm nhận được Linh Hải của anh nữa!
Tuy cô ta không biết Trần Đức giết Tư Mã Lâm bằng cách nào, nhưng từ dấu hiệu ấy cho thấy Trần Bát Hoang đã là một kẻ tàn phế!
Một kẻ tàn phế thì sao có thế đấu với loại người đến từ Vẳn Tiêu Giới như Kim Hoa và Chung Phỉ Vũ?
Trần Đức mỉm cười nói: “Đi… đi cái gì mà đi, em đã trao tấm thân xử nữ cho anh rồi, vậy thì chính là người phụ nữ của anh. Từ nay về sau, chuyện của em và nhà em chính là chuyện của anh, biết không?”
“Nhưng mà…”
“Ngoan nào!”, Trần Đức vỗ một cái lên bờ mông cảng tròn của Đạm Đài Nguyệt trước mặt mọi người.
“Em đảy là không tin người đàn ông của mình hả? Nhìn là được, cứ đế anh giải quyết hết đám rác rưởi khốn kiếp kia”.
Gương mặt xinh đẹp của Đạm Đài Nguyệt đỏ ửng, trong lòng xao xuyến không thôi, muốn nói gì nữa nhưng chẳng dám, sợ Trần Đức lại vỗ tiếp.
Cả một vùng vì cái vổ ấy của Trần Đức mà bầu không khí chợt trở nên kỳ lạ, áp lực đến cùng cực.
Kim Hoa và Chung Phi Vũ hoàn toàn ngây người, kinh ngạc nhìn chằm chằm Trần Đức. Sau đó, kinh ngạc nhanh chóng chuyến thành tức giận, ghen tỵ!