Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mười mấy võ giả trực tiếp bị tiếng hét ấy chấn cho hộc máu, hoảng sợ đến cùng cực.
Cùng lúc đó, Lảu Vạn Xuân cũng đã áp sát Trần Đức, chỉ là giây phút ẩy, ông ta chợt phát hiện khóe miệng Trần Đức lại gợi lên một nụ cười.
Nụ cười ấy rất nhạt, nhưng lại hết sức chói mât.
t V
giong như đã thực hiện được âm mưu gi đó.
Trái tim ông ta thoáng dâng lên một linh cám chẳng lành, lạnh cả sống lưng.
Ngay lúc này, ngón tay Lâu Vạn Xuân cũng đụng vào trán Trần Đức.
Thế nhưng, cảnh tượng đầu óc nổ tung máu me be bét cũng không có xuất hiện!
Ngón tay ông ta giống như chọc vào một cục bông, linh lực vô cùng vô tận thế mà lại… lại… lại biến mất một cách quỷ dịỉ
Lâu Vạn Xuân vô thức muốn rút tay về, lại kinh ngạc phát hiện trán Trần Đức giống như một cơn lốc xoáy vô hình, hút lấy ngón tay ông ta!
Ông ta dùng hết sức cũng không thế vùng ra!
Lâu Vạn Xuân trợn to hai mắt, hoảng sợ nhìn cảnh ấy.
Giờ đây, cuối cùng ông ta mới cảm giác được một luồng sức mạnh còn đáng sợ hơn ban nãy khi đối phó ưng Thanh Vũ đang dần ngưng tụ trên người Trần Đức.
“Không… không thể nào…’1, đôi môi Lâu Vạn Xuân run rẩy, không tài nào tin nổi lấm bấm.
Chầng phải Trần Đức đã như đèn cạn dầu rồi sao?
Vậy luồng sức mạnh kia… là từ đâu ra?
Ông ta có nghĩ nát óc cũng không hiểu chuyện này là sao.
“Lão khốn kia, chẳng phải muốn lấy mạng tôi hả? Tiếp tục đi chứ?”, Trần Đức nhếch mép cười lạnh.
Linh Lung nói giúp anh là đưa sức mạnh của mình cho anh mượn!
Trần Đức cảm nhận được luồng sức mạnh khổng lồ vô biên vô tận như biền cả trong người mà thầm kinh ngạc không thôi.
Sức mạnh ấy quả thật là khó tin!
Trong lúc hai người nói chuyện, toàn bộ Vô Song Môn rõ ràng thấy được Trần Đức giơ tay nắm lấy ngón tay Lâu Vạn Xuân. Còn ông ta lại giống như bị bấm nút pause, mặc anh tùy tiện năm lấy.
Sau đó, quăng đi.
Lâu Vạn Xuân như một bao cát bị vứt đi, đâm vào trên một ngọn núi.
Thoáng chốc.
“Ầm!”
Một tiếng nổ động trời chợt vang lên, mọi người rõ ràng có thế thấy được ngọn núi ấỵ đã trực tiếp sụp xuống, vỡ tan tành!
Núi đá lăn xuống, bụi mù bay đầy trời.
Hình cảnh ấy giống hệt lúc trước Trần Bát Hoang bị Lâu Vạn Xuân quăng đi.
Chỉ là lần này, người đảm sập đỉnh Lạc Vân lại là Lâu Vạn Xuản!
Toàn bộ Vô Song Môn từ nội viện đến ngoại viện, ai ai cũng hết sức kinh ngạc, hoảng sợ, ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra!
Trong lòng giống như xảy ra một cơn động đất 16,17 độ, kinh ngạc đến cùng cực.
Xảy ra… xảy ra chuyện gì vậy?
Chẳng phải giờ Trần Bát Hoang nên là một cái xác sao?
Vô số đôi mắt nhìn chằm chắm vào bóng người cao to đang đứng giữa không trung.
“Chuyện này là sao…*1, Ngụy Vô Minh kinh ngạc, nhưng lạỉ hết sức vui vẻ, trong con ngươi tràn ngập sự phấn khích.
Mặc kệ chuyện này là sao, nhưng ông ta cũng có thể cảm giác được luồng sức mạnh khủng bố trên người Trần Bát Hoang!
Âu Dã Tư Linh, bát đại trưởng lão cũng kinh ngạc không thôi.
Trong nội viện, Kỳ Hàn, Lữ Đông Dã, Âu Dã Thanh Vũ, Giang Hồ Hải gần như hét lên, vành mắt đỏ bừng.
“Trần Bát Hoang, anh có 3 phút1′, trong thức hải, Linh Lung nhắc nhờ.
“Được”.
Trần Đức khẽ gật đầu, nhìn đỉnh Lạc Vân.
Trong lớp bụi mù, Lảu Vạn Xuân té sứt đầu mẻ trán, cả người tràn đầy bụi bặm, một người kiêu ngạo như ông ta, giờ lại hết sức chật vật, thê thảm.
“Trần Bát Hoang!”
Lâu Vạn Xuân rống lên, đồng thời cũng hết sức kinh ngạc, trong lòng tràn ngập hoảng sợ.
ông ta có thế cảm giác được sức mạnh khủng bố của Trần Đức, mạnh đến kinh người!
Ngay sau đó, Lảu Vạn Xuân không nói thêm gì nữa, trực tiếp phóng thẳng lên cao, lạỉ thi triển Phách Vương Chưởng.
Một bóng hình con khỉ to lớn hiện lên, vươn bàn taỵ khổng lồ che trời lấp đất chụp về phía Trần Đức.
“Kiếm tới!”
Trần Đức mở tay ra, hét lên.
Long Ngâm Kiếm cắm dưới đất như bị vây gọi, tỏa ra một vầng sáng đen tuyền, hóa thành một bóng mờ vọt vào trong tay Trần Đức.
Thoáng chốc, ánh vàng rực rỡ chợt thắp sáng cả vòm trời, mơ hồ có thể thấy được trong lưỡi kiếm sắc nhọn lóe lên từng vệt sáng màu đen.
Giờ phút này, Trần Bát Hoang giống như một vị ma thần, không dùng bất cứ một võ kỹ nào, chỉ giơ kiếm chém xuống!
“Gào!”
Một tiếng rồng ngâm rung trời vang lên, bỗng
dưng có một con rồng màu vàng xuất hiện, theo một kiếm kia, lao thẳng về phía Lâu Vạn Xuân.
Giây kế tiếp, bèn nhào thắng vào trong ngực ông ta.
Chẳng có tiếng vang hay một tiếng nổ nào, xung quanh như cuổn lên một vòng sóng gợn khổng lồ. Cả không gian đều chìm trong trạng thái chân không, không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Con khỉ đằng sau Lâu Vạn Xuân trực tiếp vỡ nát, không chịu nổi một kích.
Giữa ngực Lâu Vạn Xuân xuất hiện một lỗ máu, trực tiếp bị xuyên thủng, máu tươi rơi vãi khắp trời như một cơn mưa rơi xuống nhuộm đỏ một mảnh.
Sau đó, ông ta trực tiếp rớt xuống từ trên cao, nước mưa bần tung tóe, mềm oặt nằm trên mặt đất.
Trong lòng chỉ còn lại nòi hoảng sợ cùng với sự khó hiểu, con ngươi tràn ngập mờ mịt.
Giờ, ông ta đã không còn chút sức lực nào nữa!
Một kích của Trần Đức đã hoàn toàn phế bỏ ông ta!
Lâu Vạn Xuân biết, dù đứng lên thì mình cũng
sẽ không phải đối thủ của Trần Bát Hoang.
Mọi người trong Vô Song Môn đều ngơ ngác nhìn cảnh tượng ấy như là… như là đang nằm mơ!
Trần Bát Hoang, đánh bại… người canh giữ?
Sự thật ấy đã rõ ràng bày ra trước mât mọi người, nhưng đa số họ lại không tài nào chấp nhận nổi, nghi ngờ mình đang nâm mơ.
“Ầm!”
Trần Đức hạ xuống đất, đi đến trước mặt Lâu Vạn Xuân.
Anh rũ mắt nhìn ông ta: “Lâu Vạn Xuân, tôi chỉ muốn hỏi một điều, giờ… ai mới là con chó chết?”
Lâu Vạn Xuân nằm trong vũng máu, run lấy bấy, bống dưng, ông ta xoay người ngồi dậy, quỳ xuống trước mặt Trần Đức, điên cuồng dập đầu::
“Trần Bát Hoang, tôi là chó, tôi là con chó chết, cầu xin cậu bỏ qua cho tôi, tôi sai rồi, tôi không nên đến giết cậu, cầu xin cậu đó, mong cậu tha cho con chỏ này một mạng!”
“Con chó như tôi không đáng đế cậu phải lấy mạng đâu ạ! Cậu chắc chắn cũng muốn biết chuyện của mẹ mình đúng không? Tôi nói, tôi sẽ nói hết cho
cậu biết!”
Thái độ của Lâu Vạn Xuân hoàn toàn thay đổi, không ngừng dập đầu, trên trán đã máu thịt bầy nhầy, nào còn chút kiêu căng, ngạo mạn, ta đây vô địch như ban nãy?
Hoàn toàn giống y như một con chó! Một con chó chỉ biết nịnh bợ!
Thái độ Lâu Vạn Xuân xoay chuyến 180 độ, từ một kẻ khinh người, đến một chó quỳ xuống cầu xin tha mạng, nhưng lại không có chút chần chừ nào.
Hầu như ai trong Vô Song Môn cũng nhìn ngây người, kinh ngạc, hoảng sợ không thôi.
Đây là người cạnh giữ Côn Luân Hư – Lâu Vạn Xuân u? Cứ thế mà… quỳ xuống?
Quả thực còn hơn cả nằm mơ!
Phải biết rằng, kia chính là người canh giữ đó!
Chưa nói là người mạnh nhất Côn Luân Hư, nhưng cũng chắc chắn là một trong những người mạnh nhất…
Vậy mà, lại quỳ xuống trước mặt Trần Bát Hoangg!
Trái tim mọi người giống như nối trống, đập lên dồn dập, nghẹn họng nhìn trân trối.
Cùng với sự kinh ngạc đến từ việc chuyển biến của Lâu Vạn Xuân, bên cạnh đó còn là sự chấn động trước thực lực của Trần Bát Hoang!
Thật sự là hết sức chấn động!
Phải hiểu rằng, Trần Bát Hoang là đến từ thế tục, mà tuổi cũng cùng lâm chỉ 26 27 thôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK