Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong mắt Tô Vân Phi lóe lên vẻ âm trầm, lướt nhìn Trần Đức, hỏi Tô Diệp: “Chết rồi? Mà còn bị hắn ta giết chết? Tô Diệp, cô chắc chắn chứ? Trò đùa này không vui tí nào đảu!”

Tên nhóc trước mẳt, một tu sĩ cảnh giới Thánh TỔ, giết Tô Danh?

Tô Diệp hoang mang, nóng ruột nói “Không

những vậy, hẳn còn muốn giết tôi”.

“Ồ?”

Tô Vân Phi thấy Tô Diệp không giống nói dối, ánh mắt lại nhìn sang Trần Đức lần nữa, quan sát thật kỹ.

Tô Y Y cũng vậy, đôi mắt sáng đen như quả nho nhìn sang Trần Đức, có vài phần hiếu kỳ và nghi hoặc.

“Anh, đã giết Tỏ Danh?”

Trong lúc bọn họ đang nhìn Trần Đức, Trần Đức cũng quan sát bọn họ.

Anh kinh ngạc phát hiện, Tô Y Y và Tô Vân Phi còn rất nhỏ tuổi, không giống ba người đảo Định Thiên gặp trước đó, đều hơn mấy trăm ngàn tuổi, hai ngươi họ, nhiều nhất không quá trăm tuổi, đặc biệt là Tô Y Y, rất có khả năng chỉ hơn hai mươi tuổi.

Hơn nữa cảnh giới rất mạnh.

Tô Vân Phi, cảnh giới Hợp Đạo.

Tô Y Y, có thể còn hơn cả cảnh giới Hợp Đạo.

Độ tuối và thực lực của hai người ít nhiều cũng khiến Trần Đức kinh ngạc.

“Bọn họ là cường giả tộc Bách Hoa, tộc Bách Hoa là một gia tộc của Tây Hải, đàn ông của tộc Bách Hoa rất đẹp trai, phụ nữ rất đẹp, sớm đã nối tiếng khắp thế giới Đại Thiên”.

Lỉnh Lung nói với Trần Đức: “Không cần phải kinh ngạc trước thực lực của họ, tại Đại Thiên Thế Giới họ còn chưa được tính là đạt tới trình độ cao nhất, nhưng… cô nhóc kia ngược lại đáng giá chú ý tới, trên người cô ta có điếm dị thường!”

“Dị thường? Cô đang nói tới mùi hương và màu sắc trên người cô ấy sao?”

Trần Đức hỏi.

“Không sai, người sở hữu dị thường trước nay đều là người được trời trên lựa chọn, trong cơ thể nhất định có dấu ấn thiên đạo!”

Linh Lung đáp: “Mỗi 10.000 năm tại Đại Thiên Thế Giới sẽ có xuất hiện người được ông trời lựa chọn, số lượng không nhiều nhưng những người này tu hành một ngày sánh bằng người bình thường tu hành mất trăm năm, thậm chí càng lâu hơn, sau này trưởng thành, khỏng có ai không phải là người có tài nằng đặc biệt”.

“Đương nhiên có thế khôn lớn vẫn chỉ là thiếu

số”.

“Tại sao?”

“Dấu ấn thiên đạo có thế được ban tặng hoặc cướp đoạt, mặc dù sau khi được ban tặng hoặc cướp đoạt hiệu quá của nỏ sẽ bị thụt giám đi rất

nhiều nhưng vẫn là vật hấp dần bỏng tay, nếu ai có dấu ấn thiẽn đạo, vậy thì…. không có gia tộc mạnh mẽ, thế lực lớn che chở tương đương với một bảo vật biết đi”.

Thì ra là vậy, Trần Đức cuối cùng cũng hiểu được thứ mà Tô Danh cùng Tô Diệp muốn chiếm lấy là gì.

“Mày muốn giết hầu gái của Y Y?”

Cùng một giây đó, ánh mắt Tô Vân Phi cũng nhìn chắm chằm Trần Đức, giọng điệu ẩn chứa vài phần lạnh lùng.

“Đúng”.

Trần Đức đáp với vẻ mặt cùng ánh mắt không thay đổi, anh hào phóng thừa nhận: “Có ý kiến sao? Nếu có thì có thế giữ lại”.

Tô Vân Phi hơi sững sờ, sau đó lập tức nở nụ cười!

Là nụ cười chân thật xuất phát từ nội tâm.

Tô Y Y cũng như vậy.

“Anh à, ha ha, chàng trai này thật thú vị, dù sao Tô Danh cũng chết rồi, hoặc là ban thưởng cho hắn họ Tô, thay thế Tô Danh làm người hầu cho anh?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK