Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hà?”

Trần Đức hoài nghi, chẳng lẽ đan dược của anh có vấn đề?

Anh kiếm tra một hồi, sau khi chầc chán không có vấn đề gì, anh hỏi: “Thưa anh, anh có ý gì? Tại sao Đan Môn không thích hợp với tôi?”

Trần Đức rất khách sao, đối với một hộ vệ canh cửa cũng gọi bằng ‘anh’, không phải nịnh hót gì cả, mà canh phòng này cũng rất tốt, rất khách sáo và hòa nhã với anh.

Có qua có lại mới toại lòng nhau, người khác khách sáo với anh, đương nhiên anh cũng sẽ khách sáo lại với người ta, cái này không liên quan gì đến thân phận địa vị.

“Xáy ra chuyện gì sao?”

Đúng lúc đó, đột nhiên trong Đan Môn có một người đàn ông trung niên đi ra, ông ta liếc nhìn Trần Đức hỏi: “Tôi thấy cậu ta ở đây rất lâu rồi, có chuyện gì không?”

“Đội trướng Diêm, là như vậy…”, canh phòng tới gần người đến, nói ra đầu đuôi câu chuyện.

Đội trưởng Diêm cau mày thật chặt, ông ta đi đến trước mặt Trần Đức: “Thang nhãi, đưa đan dược của cậu cho tôi”.

“Được”.

Trần Đức không có nghĩ quá nhiều, anh đưa Bạch Ngọc Xích Dương Đan cho đội trướng Diêm.

Đội trường Diêm cầm nó trong tay quan sát tỉ mỉ, ông ta hỏi: “Tới Đan Môn sát hạch cần thẩm tra thân phận, cậu tới từ đâu?”

“Lưỡng Nghi Tông”, Trần Đức nói ra lai lịch, anh hỏi: ‘Tôi có thể tiến vào không?”

“Ha ha…”

Đội trướng Viêm trong mắt lóe lên vé tham lam, ông ta cất Bạch Ngọc Xích Dương Đan vào trong ngực, trong nháy mắt từ vẻ mặt ôn hòa trớ nên lạnh lẽo:

Thang nhãi, cút đi, đừng đứng ờ đây cản đường!”

“Cút? Mấy người có ý gì?”

Ánh mắt Trần Đức lạnh lùng,

Rất rõ ràng,

Tên này biết được anh đến từ Lưỡng Nghi Tông, thân phận hèn mọn, vậy nên ông ta muốn cướp đi đan dược của mình.

Nhưng,

Anh cũng không ra tay ngay lập tức, nếu như một viên Bạch Ngọc Xích Dương Đan có thế khiến anh đi vào sát hạch, vậy cũng không thành vấn đề.

Đối với người khác mà nói, Bạch Ngọc Xích Dương Đan có lẽ là báo vật, đối với anh thì chắng tính là gì:

“Đan Môn là chỗ sát hạch của Luyện Đan sư, tôi thân lè Luyện Đan sư, tại sao phải cút?”

“Ha ha… Nơi này chào đón Luyện Đan sư, nhưng không chào đón đại sư khoác lác”, đội trưởng Diêm lạnh lùng nói: “Bạch Ngọc Xích Dương Đan là đan dược Huyền Giai trung cấp, cậu có thế luyện chế sao?”

Đương nhiên đội trường Diêm biết Bạch Ngọc Xích Dương Đan, loại đan dược này vô cùng trân quý, giá trị cực cao, dù là trong Đan Môn, người có

thế luyện chế ra loại cấp bậc đan dược này cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay:

“Nếu như tự biết mình thì lập tức cút mau, hiếu không?”

Trần Đức đưa mât nhìn tên canh phòng, tên canh phòng này mặc dù mạnh những cũng chỉ là Thiên Tôn Tứ Trọng, thực lực có thể nói rất tốt, mạnh hơn nhiều so với một vài chấp pháp của Lưỡng Nghi Tông,

Có thế thấy thế lực tam phấm hạng mười tám Lưỡng Nghi Tông này so với thế lực siêu cấp chân chính thì quá thật không tính là gì.

Nhưng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK