Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhân tiện đến quán thuốc bắc mua một sô dược liệu

để giúp cô bé phục hồi sức khỏe.

Số tiền bị bệnh viện 308 lừa đã được hai nhà đầu tư trả lại đầy đủ cho Trần Đức, thậm chí năm trăm ngàn tệ phí phẫu thuật lần này cũng được trả lại.

Trong nháy mắt, thẻ của Trần Đức đã có thêm một triệu.

Tất nhiên, số tiền triệu này đối với anh chẳng là gì cả, trước khi vào tù anh đã mất tất cả, từng nghĩ quãng đời còn lại sẽ sống ở trong tù nên đã quyên góp hết tiền.

Tổng cộng là một trăm tám mươi tỷ đô!

Nêu là người bình thường thì cho dù một đòi, mưòỉ đời, trăm đòi cũng không thể kiếm được số tiền lớn như này. Năm đó anh đỉ quyên góp rất nhanh gọn, không chớp mắt lấy một cái.

Với số tiền một triệu ít ỏi này, tất nhiên anh sẽ không cảm thây bản thân mình giàu có đến mức nào.

“Trần Đức?”

Đúng lúc Trần Đức đang chọn quà, một giọng nói có chút ngờ vực vang lên.

“Hả?”, Trần Đức quay đầu nhìn lại thì thấy một cô gái trạc tuổi anh đang đứng phía sau: “Cô là…”

“Thực sự là cậu?”, cô gái kinh ngạc nói: “Tôi là Miêu Tiểu Thanh nè, bạn học hồi cấp hai của cậu, quên tôi rồi sao?”

“Miêu Tiểu Thanh?”

Trần Đức suy nghĩ một lát, lúc này mới chợt nhớ ra, anh vô cùng kinh ngạc, không ngò đã nhiều năm trôi qua như vậy mà vẫn có thể gặp lại bạn học thời cấp hai.

Hồi đó, khi anh vừa lên lớp sáu, lớp sáu còn chưa kịp

học xong thì dã bị người khác đưa đi, gia nhập vào một tổ chức sau đó trờ thành sát thủ.

Cuối cùng, tổ chức đó bị tiêu diệt, anh gia nhập quân đoàn Hoa Hạ và trờ thành một ngưòi lính thực thụ.

Mười ba năm sau, anh không ngờ vẫn còn có ngưòi nhận ra mình.

Lúc này Trần Đức cũng đã nhớ ra cô gái trước mặt, anh nói đùa:

“Tôi nhớ rồi, cô bạn hay khóc nhè trong lớp, Miêu Tiểu Thanh đây mà, không ngờ bây giò lại lởn như vậy rồi”.

“Đương nhiên là phải lởn hơn trước chứ, nếu không sao có thể gọi là phụ nữ?” Miêu Tiểu Thanh gặp lại bạn học cũ tâm trạng vô cùng vui vẻ, cô ta không chút xấu hổ nâng bộ ngực lởn size 34D lên: “Thế nào, chưa từng thấy to như này phải không?”

“Tiểu Thanh, cậu như này không giống trước đây gì cả”, Trần Đức nói.

“Thòi gian dần trôi, con ngươi cũng thay đổi mà, không phải cậu cũng không còn là cậu nhóc lúc trước luôn thích che chở cho tôi sao?”

Bạn học cũ gặp nhau, hai người không ngừng cảm thán, vừa đi vừa tán gẫu.

“Sau khi cậu rời khỏi trường, gia đình tôi có chút biến cố. Mẹ tôi mất, sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở tôi cũng bỏ học, đến thành phô Tần lăn lộn suốt mười năm nay”.

“Đối với những người bình thường như chúng ta, rất khó phân đâu, mười năm đổi không biết bao nhiêu nghề, nhưng cuộc sống vẫn không có gì khơi sắc”.

Miêu Tiểu Thanh kể lại những chuyện bản thân đã trải qua suốt những năm qua, cô ta thật sự rất vất vả. Sau mười năm làm việc chăm chỉ, mới có thể trờ thành quản lý của một cửa hàng quần áo:

“Trần Đức, cậu thì sao? Cậu đột nhiên biến mất, không ai biết cậu đã đỉ đâu, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

“Tôi được người thân đến đón”.

Tất nhiên, Trần Đức sẽ không nói sự biến mất lần đó đã thay đổi sô phận cuộc đời anh, nên chỉ tùy ý nói dối: “Tôi chỉ vừa mới đến thành phô Tần được ba tháng, cũng xem như là lạ nước lạ cái, sau này vẫn mong Tiểu Thanh cậu có thể quan tâm tôi nhiều hơn”.

“Tất nhiên rồi, hồi nhỏ mấy đứa kia cười nhạo tôi, cậu giúp tôi đánh bọn chúng. Bây giờ đến lượt tôi giúp cậu, chỉ cần tôi có thể giúp, cậu cứ nói đừng ngại gì cả”, Miêu Tiểu Thanh khí phách nói.

Trần Đức còn nhớ hồi đó Miêu Tiểu Thanh là một cô gái nhút nhát, không thích nói chuyện, mươi ba năm không gặp, bây giò tính tình đã hoàn toàn khác so với trước đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK