Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thần ma, chỉ tồn tại ở thời viễn cố!

Thời viễn cổ cách đây bao nhiêu lâu? Đến nay, có lẽ đã là mười vạn năm trôi qua!

Một vị ma của mười vạn năm trước đã sống lại như thế, dù Linh Lung có kiến thức uyên bác cũng thấy sợ hãi hoảng hồn!

“Lỉnh Lung, không sao!”

Trần Đức lại cười lắc đầu, vẫn giữ bình tĩnh đến lạ, hoàn toàn không có ý định bỏ chạy, đã không còn đường lui rồi thì chạy đi đảu được?

“Người?”

Khi bức tượng đó sống lại, thì đôi mẳt đầy hủy diệt nhàn nhạt đó như xuyên thủng tất cả, đảo qua Trần Đức, thong thả lên tiếng: “Một kẻ loài người mà có thể tu luyện được công pháp của Ma tộc ư?

Đúng rồi, trong người cậu có huyết mạch của ma, tuy là chỉ có một chút, rất loãng nhưng từng đó là đủ rồi”.

Trần Đức vẫn bình tĩnh như trước, không kiêu ngạo, không nịnh hót, anh vốn là người có thể thích nghi trong mọi hoàn cảnh, đã đi đến bước đường này, anh chẳng còn chút căng thẳng hay áp lực nào, trong đầu vẫn suy ngẫm về lời bức tượng vừa nói.

Trong người anh, có huyết mạch của ma!

Nhưng.

Nó rất loãng.

Mà huyết mạch của anh đến từ bố và mẹ. Mẹ anh là người của tộc Đệ Ngũ Tây Hải, không thể có huyết mạch của ma.

Nói cách khác, huyết mạch này đến từ bố anh!

Nghĩ tới đó, anh lại càng tò mò về nhà họ Trần ở Đại Thiên Thế Giới!

Đệ Ngũ Vân Yên từng nói nhà họ Trần là thế gia thời viền cổ, mà ma cũng là chủng tộc chỉ tồn tại ở thời viền cố. Nói đơn giản hơn, tố tiên của nhà họ Trần tồn tại cùng thời với ma!

Nói thế thì trong nhà họ Trần có huyết mạch của ma cũng là điều hợp lý!

Nghĩ đến nhà họ Trần, sự thù hận rất khó che giấu bỗng chốc dâng lẽn trong lòng Trần Đức!

Bố anh chết trong tay người nhà họ Trần!

Trần Nguyên Vũ.

Anh vẫn còn nhớ rất rõ cái tên của kẻ giết chết

bố mình.

“Nhìn thấy ma phụ viễn cổ, chẳng những không sợ mà vẫn còn tâm trạng để suy nghĩ nữa hả”.

Ma Hoàng đáo qua Trần Đức, thản nhiên nói: “Cậu không sợ bổn tọa giết chết cậu ư?”

Ma Hoàng?

Linh Lung lại càng chấn động, vị ma trước mắt…. Chính là một ma phụ, một giọt ma huyết bình thường có thế khiến Huyết Đồ trở nên mạnh mẽ như vậy, nếu là vua của những vị ma, thì mạnh đến cỡ nào, có thể tưởng tượng ra được!

Cô ta dám chắc, vị ma trước mặt chính xác là Ma Hoàng.

Bởi vì ông ta quá mạnh mẽ.

So với ông ta thì Trần Đức chí là một con kiến mà thôi!

Một con kiến nhỏ bé không đáng nói!

Ông ta không cần thiết, mà cũng không đáng đế nói dối.

“Giết tôi hả…’

Trần Đức mỉm cười: “Nếu muốn giết tôi, với thực lực của ông thì chỉ cần thối cái là tôi đã chết tươi rồi, mà tôi còn sống đến tận lúc này, có nghĩa là ông sẽ không, hay có thể nói là không dám giết tôi!”

“Không dám? Cậu nói thử xem tại sao tôi lại không dám”.

Ma Hoàng nói rất lạnh nhạt, không có chút cảm xúc nào, chẳng thể nhận ra ông ta vui hay buồn, chỉ đứng đó thôi đã cho con người ta thức áp lực nặng như núi!

Cũng may đây là Trần Đức, nếu là người khác, e là đã sợ mất cả mật rồi, chẳng thế bình tĩnh nổi, dù là Linh Lung cũng căng thẳng và bất an đến lạ!

Dù thế nào cô ta cũng không ngờ Thần Ma Táng lại chôn cất một vị ma!

Không chỉ mình cô ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK